4.Ngã Ba Bia
Trong thị xã có một nơi được gọi là Ngã Ba Bia.
Gọi là Ngã Ba Bia
nhưng không phải ở đây có ba, mà chỉ có một cái bia thôi. Mà ngã ba cũng không phải ngã ba mà lại là ngã tư. Tuy vậy đây cũng không phải là một ngã tư bình thường như ta vẫn gặp. Phố Tân Giang
theo hướng đông - tây và phố Hoàng Hoa Thám theo hướng nam - bắc gặp nhau rồi tiếp tục đi thêm một đoạn nữa để gặp phố Trường Thi chạy theo hướng đông bắc. Ba phố này tạo ra một tam giác rộng, cỏ mọc xanh rì. Từ bãi cỏ này có thể đi về bốn hướng. Theo phố Tân Giang
ra bờ sông, theo đường Hoàng Hoa Thám vào trung tâm thị xã, theo phố Trường Thi thẳng tới phố Phan Chu Trinh, nơi người ta đang dựng lên những căn nhà năm tầng đều tăm tắp và ngược lại, sang phố cầu Sâng đến khu Nam Ngạn nổi tiếng.
Tấm bia được đặt ở giữa bãi cỏ. Đó là một công trình kiến trúc cổ. Bệ xi măng có bậc tam cấp hình vuông đồng tâm. Lên hết tam cấp là đến hai vòng cột, mỗi vòng bốn cái ở bốn góc, đỡ một mái cuốn vòm ở phía trong.
Bên ngoài mái cong vút, chạm trổ nhiều hình cầu kỳ, cân đối, phía trên là bốn con rồng đá uyển chuyển chầu mặt trời. Nhưng tất cả những cái đó chỉ là phụ. Cái chính là bia; cao
hơn đầu người, một mặt hướng bắc, mặt bia hướng nam. Cả hai mặt bia đều khắc dày đặc chữ nho mà chỉ những cụ đồ đã già lắm mới lần mò đọc nổi.
Trong giấy tờ hành chính thì không hề có cái tên Ngã Ba Bia,
song những người dân thị xã và những người hay qua lại thì ai cũng biết cái tên này.
Từ lâu Ngã Ba Bia bị bỏ hoang, cỏ lên xanh rì, là xứ sở của dế mèn và châu chấu. Đêm đêm, hàng trăm con dế rít lên gọi bạn, nghe cứ như một đội kèn chuyên thổi bè cao. Và tất nhiên, Ngã Ba Bia
trở thành một thế giới phong phú, ly kỳ của bọn trẻ. Chúng có thể lăn lộn, nào là đánh trận giả. Tiếng súng mồm cứ đùng đoàng, kèm theo tiếng la hét của những cái cổ họng khô rát, khản đặc. Lũ trẻ phá phách, bậc tam cấp bị sứt mẻ, những cạnh cột vỡ trơ cả cốt sắt. Rêu xanh, địa y bám đầu trên mái làm cho cái bia ở giữa phố phường như vậy nhưng có vẻ hoang vu, cổ kính lạ lùng.
Hình như đã có lúc người ta định sửa lại bia, chăm chút cho miếng đất nhỏ ấy trở nên đẹp đẽ hơn, song người lớn thì bận có đến một nghìn thứ công việc - toàn những việc quan trọng cả - vì thế ý định suốt mấy năm vẫn chỉ là ý định nằm ở đâu ấy. Và dần dần người ta cũng quên luôn cả ý định đó. Thế là Ngã Ba Bia vẫn là thế giới của bọn trẻ, những đứa trẻ nghịch ngợm không ai cai
quản, hoặc muốn thoát ra khỏi sự cai quản của người lớn một lúc. Cuộc họp thiếu niên đầu tiên được tổ chức ở Ngã Ba Bia.
Thằng Hoạch rất khoái chuyện này. Nếu chẳng có nó nói cho anh
Phiệt biết thì không biết là họp vào đâu!
Lũ trẻ ngồi xệp trên cỏ, hướng vào nhà bia, coi
đấy là bàn chủ toạ. Trên bậc tam cấp có anh Phiệt và chị Cầm, chị Cầm cũng vừa học xong lớp mười, đang chờ học tiếp đại học, anh Phiệt to khoẻ, mép lún phún lông tơ. Giọng anh nói oang
oang, chả là mới vỡ tiếng năm ngoái mà! Mùa hè này anh thường mặc áo cộc tay, trông ra dáng người lớn lắm. Chị Cầm thì rất chi là xinh gái. Nhiều đứa con gái ao ước lớn lên có được mái tóc, dáng dấp như chị. Sao mà dáng chị đẹp thế. Và mái tóc nữa, mái tóc dày mượt, chị cắt ngang vai. Đó là kiểu tóc thề, gọn gàng dễ thương.
Chờ bọn trẻ ổn định chỗ ngồi xong, anh Phiệt nói:
- Các em! Hôm nay chúng ta bắt đầu sinh hoạt hè.
Anh và chị Cầm được phân công về cùng sinh
hoạt với các em. Các em có tán thành không nào?
- Tán thành là gì ạ? - Một đứa ngốc nghếch nào đó hỏi.
Anh Phiệt mỉm cười gãi gãi đầu. Chị Cầm ghé vào tai anh
nói nhỏ điều gì đó.
- à, được rồi! - Anh huơ tay lên - tức là các em có đồng ý không nào?
- Đồng ý ạ!
- Đồng ý ạ!
- Đồng ý quá đi chứ!
Lũ trẻ nhao
nhao lên vì mới vào cuộc họp đã được tự do ý kiến thoải mái như thế.
- Khác với mùa hè các năm trước, năm nay chúng ta sẽ sinh hoạt thật vui, thật bổ ích. Chúng ta sẽ ôn bài, lao động xây dựng thị xã, làm nhiều công việc khác nếu cần. Nhưng trước hết chúng ta hát một bài cho vui
đã. Bài gì nào?
- Giải phóng miền Nam ạ!
- Chào sông Mã anh hùng ạ!
- Tàu anh qua núi ạ!
Lũ trẻ lại nhao nhao. Có đứa đề nghị hát cả bài hát nước ngoài. Thằng Cổn hét to nhất:
- “Tiến lên đoàn viên” đi! Đồ ngu!
Thằng Cổn hốt quá. Nó có nói “đồ ngu”. Thật là dại mồm.
Nó co mình lại, nấp sau lưng đứa ngồi trước. Nhưng trăng đã lên từ lúc nào, ánh trăng
cùng với ánh điện đường sáng quá, cứ như chiếu thẳng vào gáy Cổn.
- Em Cổn đâu? - Anh
Phiệt hỏi.
Anh đưa mắt nhìn nhanh
khuôn mặt những đứa con trai, xem nhân vật nổi tiếng kia là đứa nào?
Tuy chưa biết mặt Cổn nhưng anh Phiệt đã nghe nhiều về nó. Gần đây nhất trong cuộc họp anh chị phụ trách thiếu nhi sinh hoạt hè, cái tên “Cổn Giồ” làm anh phải đặc biệt chú ý.
Hôm ấy đang buổi họp có một chị phụ nữ chừng hai mươi, hai hai tuổi đến gần anh Phiệt. Chị tự giới thiệu là Phương, giáo viên chủ nhiệm của Cổn giồ. Chị nói chuyện với Phiệt và Cầm khá lâu về Cổn, giọng hơi bối rối, nhưng đôi mắt lại ánh lên một niềm hy vọng chan chứa.
- Chị mong là hai em hãy chú ý đặc biệt tới em Cổn. Hãy tin tưởng em ấy, tạo điều kiện cho em ấy gắn bó với bạn bè, với tập thể. Không gì bằng lòng tin vào sự tốt đẹp ở mỗi con người. Theo chị, Cổn là một em bé rất có khả năng, nhưng những khả năng ấy đang bị những thói xấu che lấp. Chúng ta phải làm sao cho
nó hiện ra, làm sao cho
nó đè bẹp những thói tật… các em thấy thế nào?
Cầm và Phiệt đưa mắt nhìn nhau,
không khỏi lúng túng, vì rõ ràng từ đây họ bắt đầu nhận lấy một gánh nặng. Cầm cười bảo:
- Nếu cậu cả rắc rối, em sẽ đét cho sưng đít.
Chị Phương lắc đầu:
- Đừng… không phải là biện pháp tốt!
- Bạn Cầm nói đùa đấy chị ạ! - Anh Phiệt nói - chúng em sẽ chú ý những điều chị nói… nhưng chị biết, chúng em chưa có kinh
nghiệm gì, cũng chưa có…
Chị Phương ngắt lời:
- Nếu có một tấm lòng thì…
… Lúc này Phiệt nhớ lại cả những điều ấy. Anh cất tiếng gọi một lần nữa:
- Em Cổn đâu?
Cổn ta lạnh toát cả người. Song chỉ một thoáng thế thôi, nó bình tĩnh lại ngay. Thì đã làm gì nhau nào? Nó chẳng đã một trăm lần bị cạo rồi hay sao? Nó cứ ngồi im, không trả lời, chuẩn bị sẵn bộ mặt lì lợm, ngang tàng. Một đứa nào đó đẩy mạnh lưng nó làm nó bật đứng dậy.
- Nào Cổn! Em bắt nhịp cho các bạn hát “Tiến lên đoàn viên” đi. Bây giờ chúng mình là thiếu niên, mấy năm nữa là đến tuổi thanh niên rồi, mơ ước tiến lên đoàn viên là đúng lắm!
Anh Phiệt nói dịu dàng, âu yếm. Những lời nói đó tất nhiên dành riêng
cho Cổn. Ơ… thằng Cổn thấy hết sức lạ lùng. Nó chờ đợi một cái khác cơ. Từ trước đến nay, vào những trường hợp thế này, bao giờ nó cũng được người ta mang lại cho điều khác: gay gắt, giận dữ… Cái đó là món nó thường ăn, thường chịu đựng. Và nó đã có nhiều cách hiệu nghiệm để đối phó lại. Song lần này là lần đầu, thực sự là lần đầu, nó lúng túng ghê gớm, mất hết cả “nhuệ khí chiến đấu”. Nó đứng nghệt ra.
- Nào, Cổn bắt nhịp đi! - Anh
Phiệt nhắc lại.
- Dũng cảm lên bạn! - Chị Cầm khuyến khích
Thằng Cổn muốn bắt nhịp, nhưng nó ngượng quá, chẳng biết nên bắt đầu ra sao? Thế mà mấy chục cặp mắt cứ đổ dồn vào nó… Mấy phút sau bọn trẻ mới bắt đầu hát được “Tiến lên đoàn viên” nhưng do chị Cầm bắt nhịp.
*
Tiếng hát của lũ trẻ vang vang, vọng đến mấy phố xung quanh. Nhiều người lớn chẳng biết chuyện gì, hé cửa nhìn ra ngã ba, hỏi sang hàng xóm. Khi biết đấy là thiếu niên sinh hoạt hè thì họ mừng lắm. Thế là mùa hè này không bị các cô cậu ấy phá quấy. Cụ giáo Kế ngồi trước sân uống trà, ngắm trăng một mình, gật gù: “ừ được! Thế mới phải!”.
Hát xong bắt đầu vào mục bầu ban chỉ huy. Chị Cầm giới thiệu cái Lê làm đội trưởng. Bọn trẻ đồng ý chẳng phân vân chút nào. Thực ra chẳng đứa nào có thể đảm đương công việc đó tốt hơn cái Lê. ở lớp, nó chẳng làm lớp trưởng là gì? Đội trưởng phụ trách chung
và môn học tập. Đội phó phụ trách thể dục thể thao, văn nghệ và lao động. Lũ trẻ nhìn nhau, đắn đo cân nhắc. Dĩ nhiên với nhiệm vụ như thế đội phó phải là một đứa khoẻ nhất đám, còn các mặt khác cũng phải tương đối.
Anh Phiệt lên tiếng:
- Anh đề nghị cử bạn Cổn, được không nào?
Lũ trẻ ngơ ngác cả ra. Chúng nó dự định cử rất nhiều đứa, nhưng không đứa nào lại nghĩ đến thằng Cổn cả. Tuy nhiên cũng có một số reo lên:
- Hoan hô Cổn giồ!
- Hoan hô!
- Cổn giồ làm đội phó!
Chúng nó làm ồn quá, anh Phiệt phải nhắc nhở:
- Các em trật tự nào! Ai muốn nói gì giơ tay lên
Chẳng có đứa nào giơ tay cả. Chúng nó ngồi im thin thít. Mãi sau cái Lê rụt rè giơ tay lên.
- Bạn Lê có ý kiến gì nào?
Lê đứng dậy:
- Thưa anh chị phụ trách, bạn Cổn không phải là đội viên thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh ạ.
Bọn trẻ lại ồn ào lên. Phải rồi, Cổn không phải đội viên. Tướng nghịch là nó nên ở trường nó không được vào đội. Anh Phiệt và chị Cầm quay lại hội ý với nhau. Thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn Cổn đang ngồi cúi gằm mặt xuống và, chịu, không hiểu thằng bé đang nghĩ gì? Nhưng anh Phiệt đã thấy có cảm tình với cậu bé và anh tin ở linh cảm mình.
- Thế này nhé, các em! - Hội ý xong anh
Phiệt quay lại nói - Bây giờ Cổn chưa là đội viên, nhưng anh tin rồi Cổn sẽ được vào đội, sẽ được quàng khăn đỏ như các em. Các em phải tin tưởng ở bạn chứ? Điều cơ bản đây là tổ chức sinh hoạt hè của tất cả các em
trong lứa tuổi cho nên Cổn có thể làm đội phó được, nếu các em tín nhiệm!
- Hoan hô…
- Hoan hô…
Mấy ông tướng lại làm ầm ĩ lên. Chúng nó vô tư, thấy cái gì là lạ, cũng có thể làm náo động lên được ngay.
Thằng Cổn bị một cú huých đau điếng. Rồi có đứa nào lại có giáng vào lưng nó một quả đấm như đánh trống. Phải lúc khác thì nó đã quai chí tử ra phía sau, có đứa vỡ mặt chứ chẳng chơi. Nhưng lần này thì nó ngồi im bởi trong lòng nó đang có một cái gì hết sức lạ lùng, xôn xao. Những phản ứng bình thường không thể tự do bật ra. Khắp người như có một vạn con kiến bò ran ran.
Nó mất sự nhanh nhẹn, hùng hổ thường có, nó mặc kệ lũ bạn xung quanh đấm đẩy, hò hét. Đã nhiều lần thằng Cổn chờ đợi người ta tin tưởng nó. Nhưng sự chờ đợi ấy là vô vọng. Bởi vì, dưới con mắt của nhiều người, Cổn giồ là một thằng bé chẳng có gì đáng để tin tưởng. Sau những lần chờ đợi như thế, nó lại ngang tàng hơn, cứ thế!
Ngay sau đó anh Phiệt và chị Cầm giao quyền điều khiển cuộc họp cho cán bộ đội. Cái Lê nhanh nhẹn bước lên bậc tam cấp, còn Cổn ta cứ ngồi lì! Chị Cầm phải gọi:
- Cổn! Lên đi chứ.
Trống ngực Cổn đập thình thịch. Nó ngơ ngác nhìn chung
quanh: bạn bè, cái Lê, anh Phiệt, chị Cầm, tấm bia, phố phường, ánh trăng… tất cả dường như đã có cái gì khang khác, lạ hẳn đi. Nó bấu chặt lấy mu bàn chân không dép, cái bàn chân suốt ngày chui rúc, bì bõm khắp các xó xỉnh, ao vũng. Một chú dế mèn đi ăn đêm, đá ngay vào ngón út thằng Cổn một cú đau điếng. Nhanh như chớp, Cổn vật tay lại, tóm được thủ phạm. Một tên dế cụ, cánh dài mượt, béo nhẫy.
- Nào Cổn, lên đi em!
Chị Cầm phải đến tận nơi, dắt tay, mới đưa được nó lên bậc tam cấp. Tất nhiên ở đó nó chỉ có mỗi việc ngồi. Vì dù sao cái Lê cũng là đội trưởng cơ mà!
Việc điều khiển một cuộc họp thì Lê thành thạo hơn ai hết! Nó nói đâu vào đấy, chỉ một lát là xong,
tuyên bố bế mạc.
Lúc này chưa đến “tút, tút” - chín giờ. Bọn trẻ túa ra khỏi ngã ba…
Lê và thằng Cổn đi ra sau
cùng. Hai đứa đi bên nhau lặng lẽ một lúc. Hôm qua Cổn còn vò cả một nắm ké lên đầu Lê, con bé còn vừa sợ vừa ghét nó, nhưng hôm nay nhiệm vụ đã làm chúng xích lại gần nhau. Đứa con gái gầy nhỏ, với cái đuôi tóc tí tẹo buộc bằng sợi ni lông; đứa con trai cao hơn tí chút, chân đi đất, cái trán giô, bắt ánh điện lênh láng. Lần đầu tiên chúng đi bên nhau với vẻ thân thiện. Một chiếc ô tô chạy rầm rầm trên đường, tung bụi mù mịt. Cái Lê ngảnh mặt đi che bụi, còn thằng Cổn cứ tỉnh bơ, coi như không có gì. Chờ cho hết bụi, Lê mới nhỏ nhẻ nói:
- Ngày mai bạn phải dậy sớm đấy nhé!
- Từ mai à? -
Thằng Cổn ngạc nhiên hỏi lại. Nó thấy ở trường cái gì cũng bắt đầu từ thứ hai, đầu tuần. Mai đã thứ hai đâu?
- Bạn quên kế hoạch sinh hoạt rồi à?
- Nhớ, nhớ chứ! - Thằng Cổn vội trả lời, tuy lúc nãy nó chẳng nghe được cái gì cả. Cái Lê nói, nó nghe vào
tai lại lọt qua tai kia. Nó đang mải lạ lùng về chức vụ mới, cứ mân mê con dế trong tay.
- Bạn phải dậy sớm trước cả đài phát thanh!
- ừ nhưng mà… - Thằng Cổn định nói tiếng “mày”, vội chữa lại - nhưng đằng ấy có dậy sớm không?
- Lúc nào bạn gọi thì tôi dậy.
- Được nhá!
Hai đứa đã đi đến gần nhà. Thằng Cổn chợt bảo:
- Bạn có thích chơi dế không, tôi cho con
dế cụ này!
Con dế đối với cái Lê không nghĩa lý gì. Nhưng cử chỉ thân thiện của thằng Cổn không cho phép nó được chần chừ:
- Bạn cho tôi thực chứ!
- Cho thật!
Cổn trao
con dế cho Lê, dặn thêm:
- Bỏ nó vào hộp diêm, rồi hái cho nó mấy cọng cỏ non. Loài dế sống bằng cỏ đấy!
Thằng Cổn phóng nhanh
về nhà.
Cả nhà chưa ai ngủ, kể cả cái Ngà. Bố ngồi trên ghế đọc một tập tài liệu gì đó. Mẹ ngồi bực cửa chọn trúc để cái Ngà nũng nịu trong lòng. Chiếc quạt mareli quạt mát cho cả ba người. Cái quạt này đã cũ lắm rồi, cắm điện vào là nó kêu vo vo
như một cái mô tơ con. Được cái là nhiều gió nên cả nhà vẫn rất chuộng nó. Chị Nam ngồi ở sân sau,
cùng với anh Thành, người yêu của chị và một chị nào đấy. Cổn chưa biết. Chắc đó là bạn cùng cơ quan anh Thành và chị Nam.
Thấy Cổn, anh Thành hỏi to:
- Tan phim rồi à, Cổn, phim gì đấy?
- Em không đi xem phim, em họp thiếu niên - đang phấn khởi về cuộc họp, Cổn lễ phép trả lời.
- á, à… tiến bộ quá!
Chị bạn hỏi chị Nam:
- Em thứ hai cậu phải không?
- Phải, tướng nghịch đấy!
Cả mấy người cùng cười. Thằng Cổn bất mãn ra mặt . Bao giờ giới thiệu với bạn bè chị Nam cũng một câu “tướng nghịch!”. Mọi khi thì nó thấy chẳng sao, nhưng lúc này, nó cảm thấy như danh dự bị xúc phạm. Chẳng gì thì nó cũng là đội phó đội thiếu niên khu phố, mang tên anh Lý Tự Trọng!
Cổn chạy thẳng ra giếng, cởi hết quần áo, dội uồm uồm, nước mát lạnh làm tỉnh táo con người ra. Nó chẳng kỳ cọ gì cả, cứ dội hết gầu này sang gầu khác. Kỳ cọ mà làm gì, khi da
dẻ nó căng đen như thế này. Thỉnh thoảng nó ngừng dội, tận hưởng cái khoái cảm mát mẻ của làn nước ngấm vào da… Một làn gió đông nam dậy lên vườn cây xào xạc. Tàu lá chuối cạnh giếng lắt lay, chao đảo. Mấy chú bọ dừa ăn đêm chẳng biết từ đâu lao vào vườn cụ giáo, đậu xuống lộp bộp như có người ném đá. Những con bọ dừa như chiếc xe bọc sắt ấy sinh sôi nảy nở nhiều vô kể. Chúng có cái mồm bé xíu nhưng lại ăn rất gấu. Ông cụ lạc rang húng lìu và bác xích lô thì ăn lại chúng đến… phát nghiện. Họ thường bỏ tiền ra mua. Hai hào một con, nghĩa là năm con bọ dừa đổi được một gói lạc mười bảy óc. Ông cụ lạc rang có cái tài tính: không bao giờ đếm từng hạt lạc, song khi bốc lạc bỏ gói bao giờ cũng đúng mười bảy óc. Tay ông có cữ, đố mà sai. Bọn thằng Cổn hay bán dế mèn và bọ dừa cho ông và bác xích lô. Họ ngồi uống rượu với nhau, thức nhắm là bọ dừa và dế mèn lăn trên chảo mỡ. Mùi thơm dậy, khen khét thường làm bọn trẻ ứa nước miếng. Nhưng chẳng đứa nào dám nếm thử cái của ấy. Chúng nó chia
nhau từng óc lạc, ngốn ngấu loáng cái là hết! Rồi ngồi chồm hổm xung quanh nghe hai ông
già kể chuyện thiên cổ. Bác xích lô hay kể tuồng pho, những vở tuồng xem từ thời bác còn nhỏ, ở cái rạp Thái Mộng Đài, nghe cứ như tận bên Tàu. ở đó bác xích lô được xem nào Sơn Hậu, nào Chung Vô Diệm, Ngũ hổ bình liêu… Cụ lạc rang lại hay nói chuyện Tây. Những thành phố, hải cảng của châu Âu, châu Phi mà cụ đã có dịp ghé qua
trong thời gian cụ làm lính thợ ONS. Có lần ông lão kể cả chuyện lính ONS bị đưa đến Mã Đảo (Ma-đa-gát-sca nay
là nước Cộng hoà Man-gát) ra
sao. ở đây có cả những người cộng sản bị lưu đầy, lại có cả vua Duy Tân nữa. Vua Duy Tân mang
lon quan ba, mặt mày nở nang hứa là sẽ đưa trung đoàn lính thợ về Đông Dương hợp tác với người Pháp, đánh Nhật giải phóng tổ quốc. Nhưng bọn Pháp sợ đoàn lính thợ ấy bị ảnh hưởng của cộng sản nên chúng hốt… Bọn trẻ ngồi chỉ việc há hốc mồm ra mà nghe. Những chuyện ở chân trời xa xôi ấy, chuyện nào cũng ly kỳ đến khó hiểu, nhưng hấp dẫn vô cùng.
Cổn dội thêm một gầu nước nữa, mặc vội quần áo rồi lẩn sang vườn cụ giáo. Nó mò mẫm dưới các lùm cây. Đêm yên
tĩnh lạ lùng. Tiếng lá thở lao xao, lao xao đầy bí ẩn. Những ngón chân bọ dừa bò sột soạt trên mặt lá. Đâu đó, những cánh dạ hương bắt ánh trăng, xao động mở ra, thả vào không khí cái mùi thơm sực nức, thơm như ăn được của nó. Cổn lặng lẽ chui rúc trong vườn cây. Nhưng chợt nó nhớ ra một điều cự kỳ quan trọng: bây giờ nó đã là đội phó đội thiếu niên! Nó đã là cán bộ rồi! Làm cán bộ có nên chui rúc vào vườn cây bắt bọ dừa không? Nhất định không! Nó sững người, chui sang vườn nhà, trong lòng xôn xao cái cảm giác lý thú nó chưa từng có. ấy là cái cảm giác đầy hưng phấn, thấy mình có một vai trò trong tập thể, được tập thể tin tưởng. Ôi! Nó bỗng mở ra bao nhiêu hào quang rực rỡ, bao nhiêu dự kiến tốt đẹp nó sẽ làm cho đội, cho các bạn…
Đút tay vào túi quần, Cổn đi vào trong
nhà. Nó muốn khoe chức vụ mới của mình với mọi người. Chắc là cả nhà sẽ hết sức ngạc nhiên. Không ngạc nhiên sao được, thằng Cổn, ông tướng phá phách, một cây hay được bêu dương, đã được bầu làm đội phó đội thiếu niên. Chắc là bố sẽ bỏ tờ báo xuống, chớp mắt lia lịa. Mẹ sẽ mỉm cười bảo với cái Ngà: “Anh Cổn mày tiến bộ rồi đấy!”. Chị Nam sẽ: “Cu Cổn được làm đội phó kia à? Trời đi vắng chắc?”. Anh Thành sẽ bế bổng Cổn ta lên: “A! Chào đồng chí cán bộ!”. ý định thì rất tốt đẹp, nhưng không phải lúc nào cũng thực hiện được. Cổn vào nhà thì đã vắng tanh, mọi người đã buông màn ngủ cả. Chắc là anh Thành đã về tới nhà mình. Cổn ta cũng đành chui vào màn, chẳng mấy chốc đã thiết đi...
Bừng mắt dậy, Cổn giật mình đánh thót. Nhớ tới việc phải dậy sớm, gọi bạn bè tập thể dục. Nó tưởng đã muộn rồi. Nhưng không khí im ắng xung quanh làm nó nghi hoặc. Không kìm được lòng mình. Cổn nhảy xuống đất, rón rén lại chiếc đồng hồ đặt trên nóc tủ. Mặt đồng hồ dạ quang, chiếc kim ngắn trỏ số ba kim dài trỏ số mười. Chà, mới có ba giờ kém mười phút. Cổn lại rón rén chui vào màn. Nó định bụng nằm vậy chứ không ngủ. Nằm chờ hai tiếng đồng hồ, hai tiếng là mấy! Lúc mải chơi, vụt một cái đã hết nửa ngày.
Mà đúng là Cổn không ngủ được thật. Không khí gần sáng trong
lành, mát dịu. Tất cả đều yên tĩnh. Ngoài trời lặng gió, sương đang dần xuống, mờ trắng. Nói chung,
trong một ngày, người thành phố hoạt động sớm hơn ở nông thôn. Nhưng bây giờ tất cả vẫn còn lặng như tờ. Xe xhưa chạy, công nhân đi ca chưa về... Cổn nằm, mắt cứ chong chong, tỉnh táo lạ lùng. Nó nghĩ tới chuyện sẽ gọi đứa nào trước. Có lẽ phải gọi cái Lê. Con bé nổi tiếng là gương mẫu, nhưng lần này Cổn sẽ dậy trước nó. Đúng, gọi cái Lê trước rồi mới gọi đứa khác... Mà không, gọi những đứa khác, kệ cái Lê nó ngủ quên cho chừa! Biết tay thằng Cổn nhé! Cổn ta khoái chí lắm. Rồi nó nghĩ đến chuyện phải tập quyền cho bọn thiếu nhi. Bây giờ nó cũng biết mấy thế đứng. Trung bình tấn này, phượng hoàng tấn này, đinh tấn này... Lại còn quả thôi sơn nữa!... Nó thấy nó đang tập quyền cho các bạn. Mà chẳng hiểu do đâu nó kiếm được quần áo đúng như thế. Quần áo chùng màu vàng đỏ, hồng, tím. Con
trai thít khăn ngang bụng, con gái thêm chiếc khăn bịt đầu. Mấy chục đứa xếp hai hàng ngang
trước mặt Cổn. Cổn mặc quần ào vàng, thắt lưng điều. Sau lưng Cổn là cột cờ, trên đỉnh cột phất phới lá cờ. Bốn chữ “Bình tây nguyên soái” xanh biếc, nổi bật trên nền vàng. Cổn đi bài thái cực cho các bạn xem. Tay chân nó uyển chuyển, vun vút, biến hoá tài tình. Lũ trẻ reo ầm ĩ. Lại có cả tiếng trống thúc từng nhịp. “Tùng tùng gùng, cắc, tùng, cắc!”. Chợt có một đạo sĩ cưỡi đám mây ngũ sắc bay là đến trước mặt Cổn, gọi:
- Bạn Cổn! Bạn Cổn ơi!
Cổn choàng dậy. Chẳng có đạo sĩ, có trống thúc gì cả. Mà chỉ có ai đang đấm vào cửa mà gọi to:
- Bạn Cổn ơi! Dậy đi! Dậy đi!
*
Cổn hiểu ngay là nó ngủ mê.
Người đang gọi đó chính là cái Lê. Lê vốn có thói quen dậy sớm. Hôm nay nó đã trở dậy một lúc, nghe đã gần đến gif tập thể dục, vẫn chẳng thấy thằng Cổn động tĩnh gì. Nó nghĩ chắc là Cổn lại quên rồi. Nếu cứ chờ Cổn thì hỏng mất. Trách nhiệm của người đội trưởng không cho phép cái Lê chờ đợi. Và bản tính nó không phải là thấy công việc mà không làm. Nó ủ cho cái Na ngủ tiếp, sẽ sang lay thằng Hoạch dậy và đi gọi Cổn. Cổn vùng ngay
xuống đất, mở cửa. Thấy cái Lê nó hơi bực mình. Thế là nó lại không thực hiện được ý định của nó từ tối rồi!
- Cấm không được nói với ai đấy nhé?- Thằng Cổn giao hẹn, giọng còn khê ngủ.
- Nói gì?
- Nói mày gọi tao... à, bạn gọi tôi!
Cái Lê hiểu ý ngay,
anh chàng sợ xấu hổ mà! Nó dí dỏm cười:
- Đi gọi các bạn đi! Bạn đầu phố, tôi cuối phố.
Chỉ mặc độc cái quần đùi với áo may ô, Cổn tót ngay ra
giữa đường. Nó gọi vang cả phố. Một lát sau lũ trẻ đã rầm rầm kéo nhau ra
Ngã Ba Bia. Nhưng có đứa còn ngái ngủ, ngồi bệt cả xuống thềm bia, gục đầu vào tay ngủ tiếp. Cổn tức lắm, đá cho con
sâu ngủ ấy một cái! hét to như Trương Phi:
- Dậy xếp hàng. Mau!
Bị bất ngờ, thằng Xuyên - tên thằng bé ngủ gật - ngã lộn một vòng. Nó ngao
ngao khóc đến xé tai thiên hạ, hai tay quào luôn xuống cỏ, muốn tìm hòn đá. Nó là
một thằng bé như thế, yếu như con sên, đầu trọc lốc như cái sọ dừa, hễ bị bắt nạt là chọi lại địch thủ bằng gạch đá ngay. Nhưng lần này nó chưa vớ được hòn đá nào, đã bị thằng Dong giữ chặt lấy tay, xốc dậy:
- Nào... ào, na... ào! Mày đánh ông hả, Na... ào- thằng Xuyên tiếp tục gào lên.
Nhưng hôm nay nó có ít nước mắt thôi, bởi vì nó không biết đích xác đứa nào nện nó cả. Nó sụt sịt mấy cái rồi trở lại bình thường.
Điệu nhạc tập thể dục trên đài phát thanh bắt đầu vang lên, kêu gọi náo nức.
Anh Phiệt và chị Cầm cũng đã có mặt.
Lũ trẻ xếp hai hàng ngang,
ngoảnh mặt về hướng đông. Nơi ấy góc trời đã hừng sáng. Màu da trời xanh lơ được ánh hồng nhuộm phơn phớt, nom cứ như tấm màn hậu trên sân khấu.
Thằng Cổn cũng đứng vào hàng. Chị Cầm nhắc:
- Cậu phải đứng quay lại, điều khiển các bạn chứ!
Cổn đứng ra những hết sức lúng túng, thì cả đời nó đã làm cán bộ bao giờ!
- Bắt đầu đi! Chị Cầm lại nhắc.
- Bắt đầu đi - thằng Cổn lập lại như con sáo nâu.
Lũ trẻ cười rộ lên. Cổn ta thấy nóng bừng nơi tai. Chân tay nó tự nhiên cứng còng, miệng thì khô rát, rát đến mức nuốt nước bọt đau cả họng. Rồi thì mình nó ran ran,
toát cả mồ hôi. Chà, bậy quá Cổn ơi! Mày mà cũng có lúc thộn thế này à?... Nhưng vốn là một thằng bé nhanh trí, không cam chịu thất bại bao giờ, Cổn đĩnh đạc hô to:
- Nào bắt đầu tập. Nhẩy!
Lũ trẻ lại nhao nhao. Cái bọn gớm mặt thật, động tí là làm ầm ĩ!
- Tập lộn ngược à?
- Thở trước chứ!
- Có sáu động tác tập thì tập gì trước chả được - Cổn đáp lại một cách bướng bỉnh - lúc nào chả thở mà còn tập thở!
- Tám động tác chứ!
- Ê, thế mà cũng làm cán bộ!
Câu này làm thằng Cổn đau nhất. A... thằng Dong!
Nó chống nạnh, mặt vênh lên với vẻ khinh đời, đúng hơn là khing thằng Cổn. Thế mà hôm qua hỏi có đồng ý bầu mình không, nó là đứa giơ tay lên trước tiên.
Cổn muốn nện cho thằng “nhà thơ” ấy một trận. Có nguy cơ rã đám. Bọn trẻ sắp chạy lung tung cả rồi. Anh Phiệt vội vàng ra khỏi hàng, đến đứng cạnh Cổn. Anh hất mái tóc xoã lên:
- Các em! Giữ trật tự! Bây giờ anh điều khiển các em tập. Chuẩn bị! Thở... Một, hai...
Vừa hô anh Phiệt vừa làm mẫu, thở sâu. Lũ trẻ cứ nhìn theo
anh, tập tăm tắp. Cổn ra đứng đực ra phía sau anh
Phiệt. Mãi sau anh
nhắc khẽ, nó mới ngượng ngập làm các động tác theo
anh. Khởi động xong anh Phiệt cho lũ trẻ chạy vòng quanh
ngã tư. Chạy thì Cổn ta thạo lắm, nó vọt lên dẫn đầu, bỏ xa các bạn.
Anh Phiệt nhắc:
- Cổn, chạy chậm thôi! Có phải chạy thi đâu nào?
Sau buổi tập anh Phiệt hỏi Cổn:
- Cổn biết bơi không? Đi tắm nhé?
Hai anh em thong thả ra bờ sông.
Mới sáng mai, nước sông trong
vắt, chảy lặng lờ. Thuyền bè chưa đi nên mặt nước êm ả, chỉ dợn sóng lăn tăn. Những lùm cây ven bờ xanh tươi, l;à xuống sát nước. Lũ chim sâu siêng năng, cần cù chẳng biết đã dậy từ lúc nào, lích chích trong
các kẽ lá.
Cổn theo sau anh Phiệt đi xuống bến tắm, theo con đường dốc rải đá trắng. Lát sau hai anh em đã vùng vẫy giữa dòng.
---------------------------
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P1.Buổi học cuối năm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P2.Một ngày
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P3.Cô Tấm mảnh khảnh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P4.Ngã ba Bia
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P5.Mầm xanh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P6.Nhóm ba người
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P7.Tai họa
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P8.Việc cấp bách
- Có một mùa hè - Đặng Ái_ P9.Phải giữ bí mật
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P10.Một gia đình đầm ấm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P11.Bộ quần áo của đội trư...
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P12.Trên bãi biển
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P13.Người về từ thủ đô
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P14.Tạm biệt mùa hè
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét