10. Một gia đình đầm ấm
Hôm nay bác Vấn gái về sớm. Mới ba giờ chiều bác đã có mặt ở nhà. Cho cái Lâm bú xong, bác giao
cho cái Vui và thằng Hùng trông em, còn bác vào bếp nấu cơm cùng với cái Lê.
Trời oi bức lạ thường. Ngồi ở đâu cũng thấy ngột ngạt khó chịu, cứ phải quạt luôn tay. Còn ở trong bếp thì khỏi nói. Cứ là mồ hôi mẹ mồ hôi con bò ra nhễ nhại.
Thằng Hoạch vừa bửa củi vừa bảo mẹ:
- Sắp mưa đấy mẹ ạ! Mà lại mưa to cơ!
- Mày biết?
- Con biết chứ! Con có phép mà!
Nói rồi nó lại chái bếp trỏ cho mẹ xem cái túi "túi phép" của nó. Đó là một dụng cụ đo độ ẩm do nó tự làm, gồm một túi muối và một túi cát nhỏ. Hai túi này treo vào hai đầu chiếc que bằng chiếc đũa. Giữa que có một cái móc sắt để treo vào cái đinh đóng ở cột chái bếp. Bình thường thì hai túi này nặng bằng nhau nên cái cân thăng bằng. Nhưng khi độ ẩm trong không khí tăng lên thì cái túi muối trĩu hẳn xuống. Vì muối hút hơi nước rất nhanh. Hơi nước ngấm vào muối làm nó nặng hơn hẳn túi cát. Nhìn vào đó có thể biết độ ẩm trong không khí cao hay
thấp và nếu không dốt về môn vật lý lắm thì có thể đoán được sắp mưa hay trời còn nắng mãi.
Hoạch mang cái túi phép của nó xuống khoe với mẹ. Thấy mẹ rất thán phục, nó vênh vang
ra mặt. Nó càng vênh vang hơn nữa khi đang lúc ấy, một cơn gió nổi lên mát lạnh.
- Đó, đó! Con nói đúng
không! Nổi giông rồi.
Bác Vấn gái ngẩng lên nhìn trời lẩm bẩm:
- ừ, sắp mưa.
Lê ở trong bếp nhìn ra, thấy thằng Hoạch đang hoa
chân múa tay giữa trời, vội giục nó:
- Xem có gì mang cả vào đi em! Ướt hết giờ!
Những trận mưa giông mùa này không phải là hiếm. Ngược lại, đó là chuyện thường xuyên. Có khi mỗi ngày một trận, vào lúc đứng bóng hoặc xế chiều. Cũng có khi nửa đêm, trời động giông rồi mưa trút xuống ào ào. Sáng mai không khí mát dịu hẳn đi, cây lá
xanh tươi mơn mởn.
Nhưng thường là dăm bảy ngày mới có một trận mưa. Và những trận mưa như vậy dữ dội hơn cả. Cơn mưa ấy rất to, mưa như thể là đền bù cho cả một tuần lễ nắng chói chang,
nóng nực đến khô rang tất cả lên.
Trận mưa chiều nay là mưa kiểu như vậy.
Thoạt đầu là cơn gió mát từ hướng đông nam đột ngột thổi tới. Chỉ một thoáng, không khí dịu hẳn đi. Con người cũng thấy nhẹ nhõm. Gió đông nam thổi vài phút nữa, nếu ta đứng đầu hè, gai ốc ở cánh tay đã nổi lên làm ta rùng mình. Nhưng gió như vậy không lâu… Bỗng chốc có thể nói là nổi lên một trận cuồng phong.
Đem được ít củi vào bếp rồi, thằng Hoạch cởi phắt luôn cái áo may ô, chỉ đánh độc quần đùi, lao ra
đường.
Gió thốc lên từng cơn như bão. Cơ man nào là lá khô trên các cành cây, cơ man nào là cọng kè, cọng rơm trên những mái nhà bị hong khô… xà xuống như một đàn chim sẻ. Nhưng lá khô, cọng rác không kịp rơi xuống đất. Gió đã thốc chúng lên, quăng tứ tán. Cái gì nặng bay xa, nhẹ bay gần, lập chập, lúng liếng không yên. Rồi cát bụi ở vỉa hè, ở lòng đường cũng bốc lên thành một đám mây trắng xám, cuồn cuộn lao dọc phố như có gì khủng khiếp đang đuổi bắt chúng. Những ngôi nhà tranh vặn vẹo răng rắc. Những cành cây oằn xuống, lật sấp tất cả lá theo chiều gió. Chúng cứ quật đi, quật lại, chống chọi với gió một cách kiên cường. Nhưng gió không phải là tay vừa, nó gào rú càng mãnh liệt. Khi thì ào ào, khi thì rít lên chói tai
trong các ống đòn tay. Hàng chục phiến lá vông, lá gạo, lá sấu, lá xà cừ bị đứt ra khỏi cành, nặng nề quay lộn giữa thinh không. Một vài lá bị dán chặt vào gốc cây hay tường nhà như một tấm huân chương xanh thẫm. Và kìa! Một cơn gió nữa lại ào ào tới như một bầy ngựa dữ. Rắc…ra…ắc! Một cành vông to như bắp tay bị vặn ra khỏi cây. Nó bị quật một cách phũ phàng xuống lòng đường, lăn tròn đi mấy vòng. Chỗ vết gãy chĩa lên trời, bạt nhọn, trắng hếu. Một cành vông nữa, rồi một cành nữa chịu chung số phận đó. Cái loại cây cao hàng chục mét, thân một người ôm không khít, đầy những gai xù xì và cành lá có thể che rợp cả mặt đường từ hè bên này
qua hè bên kia ấy lại rất giòn. Động gió to là gãy oang oác.
Lũ trẻ lao ra nhặt những cành vông gãy về làm củi đun. Chúng hò reo ầm ĩ, mặc kệ những người đi đường đang hối hả tránh mưa. Mấy chiếc xe đạp đi ngược gió, người ngồi trên xe gò lưng đạp, quần áo, tóc tai bị hất ngược cả ra phía sau. Có người không đạp nổi, phải dắt bộ. Ngược lại, người đi xuôi gió thì như được chắp thêm một cánh buồm sau lưng. Xe cứ lao vun vút, sợ và vào người khác, họ bấm chuông mồm inh ỏi. Tất cả chạy rầm rập. Không ai để ý tới một vài mái tranh đã bị gió tốc lên. Những lá kè không biết từ mái nhà ai, bay
lạt sạt giữa lòng đường. Và bụi, lạ quá, bụi cát ở đâu ra nhiều thế, vẫn cuồn cuộn chạy như ma đuổi.
Chợt gió ngừng hẳn. Nó ngưng lại, như ngạc nhiên ngắm nhìn công trình của mình để lại trên những mái nhà, những ngọn cây, đường phố. Nó ngưng lại như đánh giá những lát chổi nó vừa quét xem đã hài lòng chưa?
Trời sáng lên một chút và yên tĩnh hơn lúc nào hết. Phải có lúc yên tĩnh này mới có trận mưa được. Vì đừng tưởng là gió ngừng lại để ngắm nghía cái gì. Nó đợi chị Mây chậm chạp đó. Thấy chưa!… Chưa yên ả được lấy một phút! Trời đất bỗng tối sầm lại, tối như đã bảy rưỡi tối. Và gió lại nổi lên dữ dội chẳng kém lúc nãy. Những đám mây vẫn cứ ùn ùn như có một ống khói khổng lồ phun nó ra.
Trong cái đám đen xịt, nặng nề và thấp đến nỗi có thể lấy sào chọc được ấy, chợt loé lên một tia sáng. Mới đầu nó nhỏ xíu, xanh
biếc. Rồi hung hăng, nó bỗng xé to ra,
chạy loằng ngoằng giữa những cánh mây lởm chởm như đỉnh núi đá.
Chưa ai kịp bịt tai. Một tiếng nổ ghê gớm. Ngay trên đỉnh đầu. Những người yếu tim giật thon thót. Lũ trẻ khóc thét lên vì sợ hãi, rúc chặt vào lòng mẹ. Rồi hàng chục, hàng chục tia chớp theo nhau ré lên. Nhì nhằng, chói chang,
chúng ra sức xé toạc màn mây trong
tiếng gầm thét long trời chuyển đất. Những tia sáng, những tiếng nổ lúc gần lúc xa, lúc rền rĩ, lúc dóng một như trong một trận oanh tạc của hàng chục máy bay phản lực. Cái ấy người ta gọi là sấm chớp!
… Những giọt mưa đầu tiên chẳng ai biết là phóng xuống mặt đất từ lúc nào. Đầu tiên còn rời rạc, lốp đốp. Hạt nào hạt ấy to và nặng. Chúng rơi lộp độp trên kè khô, tưởng có thể xuyên thẳng qua mái nhà! Ngoài hè, ngoài đường, chúng vỡ bung ra, in trên lớp nhựa đường nóng, lớp xi măng háo nước những vệt ướt như hình những đoá cẩm chướng… Những đoá hoa dần dần bị xoá đi, bởi những hạt sau tiếp tục phóng xuống, xiên chéo như vãi mạ.
Thằng Hoạch cùng mấy đứa nữa đã vào đứng ở hiên nhà thằng Xuyên. Chúng
nó sẽ tắm mưa. Nhưng phải chờ lát nữa. Người lớn bảo những giọt mưa đầu rất độc, nếu tắm ngay rất dễ bị cảm. Chúng đứng ở vỉa hè nhìn những giọt mưa đầu tiên ấy. Một đứa đưa tay ra hứng. Chà chà! Rát quá! Vội rụt lại ngay.
Mưa xuống mỗi lúc một mau, và hình như hạt mưa nhỏ đi thì phải. Mặt đường đã láng đều một lớp nước. Sấm sét vẫn ùng oàng.
Nước từ trên các mái nhà bắt đầu nhỏ xuống, mới đầu còn đục ngầu. Sau đó nó tuôn xuống ào ạt như thác và cứ trong dần. Hai bên rìa đường đã xuất hiện hai dòng nước nhỏ. Những dòng nước cứ mỗi lúc một lớn lên. Chẳng mấy chốc nó đã réo ồ ồ và cuộn sóng. Trôi trong lòng nó cứ từng mảng rác rưởi lều bều. Dòng nước chảy, hấp tấp chui xuống cống có cửa chắc chắn bằng song sắt. Song nó chui xuống đó không nhanh
bằng mưa trên trời dội xuống. Dòng nước lớn mãi lên, chỉ một lúc sau đã gặp dòng bên kia ở giữa đường và vẫn cứ tiếp tục dâng lên nữa. Một chiếc ô tô ướt lướt thướt chạy băng băng giữa đường. Bốn bánh sau xé nước, phun tung toé ra hai bên. Bọn trẻ đã nhẩy ra tắm mưa. Chúng nó vùng vẫy, nô giỡn, đuổi nhau chạy cùng phố. Nước vẫn cứ trút xuống, ào ạt như trên trời bị vỡ cống. Không khí đầy những bụi nước, dăng một màu trắng mờ. Chẳng biết từ đâu, bọn ễnh ương, cóc nhái, chão chàng xuất hiện. Chúng chống tay ngồi ngáp ngáp
trong mưa một cách uể oải và không có gì là mỹ thuật cả, mặc dù nó có họ với ông trời. Một chú cá rô bay vượt dòng, xé nước như viên đạn. Bọn trẻ nhao lên đuổi theo. Song nó đã khôn ngoan
chui tọt vào cống.
Sấm chớp vẫn râm ran. Nhưng hình như trời đã sáng hơn. ào xuống một đợt nước nữa, và sau đó người ta thấy ngớt, chỉ còn mấy giọt muộn màng lộp độp. Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng ồ ồ của dòng nước dưới cống, tiếng ếch nhái kêu oang
oang ngoài cánh đồng cạnh nhà thờ. Thế là mưa tạnh. Một lúc sau nước rút hết. Mặt đường, vỉa hè trở nên nhẵn lì, sạch bóng. Những lùm cây đã rửa hết bụi bặm bây giờ trở nên xanh biếc. Và những cây xà cừ thì thật lạ, cành nó trĩu thêm xuống, dẻo dang thêm. Điều đáng ngạc nhiên không phải ở đó mà chính là, mỗi đầu cành dường như đã đâm ra thêm một đốt lá mỏng manh, non tơ ngay trong cơn mưa chỉ kéo dài tới hai mươi phút đó.
Không khí trong lành, mát mẻ, dễ chịu. Và một ánh hào quang êm dịu toả khắp mặt đất. Cầu vồng đã mọc! Chiếc cầu vồng lớn với bảy màu chói chang,
rực rỡ vắt ngang bầu trời lúc này chỉ còn vài gợn mây nhẹ xốp. Nhưng chỉ mấy phút sau hình ảnh cầu vồng mờ đi. Những tia nắng mặt trời chiều vàng choé toả đầy không gian.
Bầu trời trong vắt. Một làn gió nhẹ thổi, vô vàn lá cây đung đưa, óng nhẫy như dát vàng.
Phố xá lại trở nên tấp nập. Người ta vui vẻ trò chuyện với nhau trong cái cảm giác lâng lâng khoan
khoái. Một làn hơi nước mờ mờ từ lòng đường bốc lên quấn quanh chân người.
Mãi đến lúc này thằng Hoạch mới chịu về nhà.
ở nhà mọi người đang bận rộn.
Cơn mưa đã làm cho biết bao nhiêu bụi bặm trên mái nhà rơi xuống, phủ đầy mặt bàn, giường chiếu, nền nhà. Lê và mẹ đang quét dọn. Thấy Hoạch, bác Vấn gái bảo Lê đưa chổi cho em, đi vần nồi cơm cho chín. Hoạch rất ghét việc quét nhà, nhưng đành phải làm thôi.
Một lát cái Lê hỏi vọng lên:
- Dọn cơm lên mẹ nhé?
- ừ! Chuẩn bị mâm bát đi là vừa!
- ủ cơm cho bố chứ ạ?
- Không! Hôm nay bố sẽ về sớm đấy! Chờ bố về ăn luôn thể.
Bác gái nói không sai. Lúc
này bác Vấn trai đang trên đường rảo bước về nhà. Hôm nay bác nghỉ sớm hơn thường lệ, nếu không bác đang còn bận ở tận ga kia!
Bác đẩy cửa vào nhà.
- Mưa to quá nhỉ!
Thằng Hoạch, cái Vui, thằng Hùng cùng reo lên:
- A! Bố đã về!
Bác Vấn trai đi lại, bế cái Lâm, thơm cái Na rồi cười khì khì.
- Bố tưởng mưa to trôi mất con gái bố rồi!
Một lát sau cả nhà quây quần vào mâm cơm. Cái Lê ngồi đầu nồi, nó xới cơm cho mọi người.
Chả mấy khi gia đình bác Vấn có điều kiện đông đủ. Khi thì vắng bác trai,
khi thì bác gái phải trực ở phòng bệnh. Có khi lại vắng Lê hoặc Hoạch. Vậy mà hôm nay cả nhà có dịp quây quần bên nhau.
Thời cơ hiếm hoi này đối với mọi người trong gia đình thật là đáng quý biết bao!
Vừa cơm xong, bác gái và Lê bâm mưng đi rửa ráy xong thì quay lên đã thấy bác trai và mấy đứa trẻ đang thả sức nô đùa trên chiếc chiếu giữa nhà. Mấy đứa trẻ bám quanh bố như những nhánh dong
riềng bám quanh củ cái.
- Nhà ngồi xuống đây đi! Chị Lê nữa nào.
Bác Vấn trai bảo. Người bác vậm vạp, hai cánh tay to
mà dài, bắp thịt cuồn cuộn. Bác chỉ mặc áo may ô. Cái áo to có lẽ thằng Hoạch cuộn tròn cả người vào cũng vừa vậy mà bác mặc chật căng. Lồng ngực nở ra hai bên như một lực sĩ. Hai chân bác chắc nịch và cuồn cuộn bắp thịt. Bác có mái đầu húi cua. Từ khi nào đến giờ Lê chưa từng thấy bố có kiểu tóc khác. Bác bảo húi cua cho
nó gọn, dễ mang vác. Những sợi tóc cứng, húi cua săm sắp, trông mái đầu bác cứ như cái cây ở vườn hoa được người làm vườn xén luôn luôn. Nước da nâu và cái miệng rộng làm bác có vẻ hiền lành. Mà bác hiền lắm, chẳng mấy khi bác quát mắng con cái bao giờ. ở đội xếp dỡ người ta cũng rất mến bác vì tính tình điềm đạm, ngay thẳng. Bác còn có sức khoẻ hơn người. Đặt một tạ hàng lên vai, bác đi như không! Mà sức khoẻ bác ghê gớm thật chứ. Nghe nói hồi còn chiến tranh, có lần bác cõng một thương binh, hai tay lại còn ôm một thương binh nữa chạy ra khỏi trận địa pháo đang bị oanh tạc. Ngay lúc này đây bốn năm đứa lớn nhỏ bíu chặt lấy mà bác vẫn ngồi vững như bàn thạch thế kia.
- Em nào lại với mẹ để bố nghỉ nào!
Bác gái ngồi xuống chiếu, vỗ hai tay vào nhau, tươi cười chờ đón đứa nào thương mẹ nhất thì lại với mẹ. Khác với bác trai, bác Vấn gái bé như con chim sẻ. Đôi bàn tay bác, mùa hè mát rượi, mùa đông lại ấm áp. Bác có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to đượm đà tình cảm. ở bệnh viện, những bệnh nhân đau nặng, khó tính nhất được bác chăm sóc cũng trở nên vui vẻ, chóng lành bệnh. Còn lũ trẻ thì khỏi phải nói, chúng quý mẹ nhường nào! Rất ít khi rỗi rãi, nhưng có một chút thì giờ nào được gần gũi các con,
bao giờ bác cũng cố gắng chăm sóc cẩn thận tất cả. Đối với đứa bé thì bác vuốt ve hôn hít, đứa lớn thì bác nhỏ nhẹ dạy bảo cách làm việc, cách cư xử với mọi người.
"Mình nghèo chẳng có tiền bạc, của cải gì để cho con cái, thì để lại cho chúng một tấm lòng, một cái nết ăn ở vậy". Bác thường nói vậy với chồng, với chị em ở bệnh viện.
Thấy mẹ dang tay ra đón, cái Vui, thằng Hùng, cái Na lao
sang phía mẹ. Đứa nào cũng cố chen vào
ngồi lòng mẹ. Thằng Hùng khoẻ hơn cả, nó ôm cứng lấy mẹ cười khúc khích. Nhưng cái Vui cũng không vừa, nó cố sức lôi thằng em ra. Cái Na không làm gì được, dậm chân bành bạch, như con vịt bầu, cái nơ trắng trên mái tóc nó rơi xuống chiếu.
- Không, không, không! Giả mẹ đây nào!
Trông nó ấm ức rất tội nghiệp. Bác Vấn trai bảo:
- Thôi anh Hùng ạ, con trai thì lại đây với bố chứ!
Cái Vui được thể, giễu luôn:
- Ê, con trai cứ bám lấy mẹ. Xấu lắm!
Bác Vấn trai một tay ẵm cái Lâm, một tay vỗ vào đùi:
- Anh Hùng ngồi đây, bố cho cưỡi ngựa.
Anh cu Hùng lập tức lao sang ngồi lên đùi bố, nhún nhún như ngồi trên ngựa thật. Bác gái đón cái Na vào lòng. Cái Vui cũng sán vào. Nhưng cái Na là một đứa đáo để. Nó muốn độc quyền chiếm lấy mẹ, nó cứ ẩy chị Vui ra.
Lê kéo Vui lại phía mình:
- Em ngồi với chị cũng được! Để mẹ bế cái Na.
- Không, Vui ngồi với mẹ cơ! - Cái Vui cứ giãy lên không nghe.
- Lớn rồi đấy nhá! Lê kéo Vui vào lòng mình giọng nghiêm nghị - có nghe lời chị không nào?
Cái Vui đành ngồi vào lòng chị Lê. Đúng là nó chẳng còn bé bỏng gì. Nó che gần hết cả mặt chị còn gì.
Chỉ có thằng Hoạch không tham
gia cuộc tranh
chấp, mặc dù nó cũng muốn được cuộn tròn trong đôi tay mát dịu của mẹ. Nó ngồi cạnh bố, xếp chân bằng tròn, ra vẻ ông cụ non lắm…
- Hôm nay cả nhà quây quần đông đủ, bố muốn bàn với các con một việc quan trọng. Có ai phản đối không nào? - Bác Vấn trai nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp - chỉ còn mươi ngày nữa là hết vụ hè. Chị Lê, anh Hoạch, em Vui sắp đi học. Năm nay lại cả em Hùng nữa cũng phải đi học chứ! Vậy là ta có tới bốn người đi học kia nhá! Bây giờ bố hỏi cả bốn chị em, ai cần sắm sửa những gì để đi học nào? Tiền này không phải do bố mẹ làm ra mà do các con tích cực vót que kem
mà có. Những ba trăm đồng kia, mà toàn tiền mới cả!
Nghe bố nói đến số tiền, cái Lê thấy nghi hoặc. Trong suốt vụ hè, Lê và bố đi nhập que có ba lần, mỗi lần nghe đâu được khoảng dăm chục đồng. Vậy là tất cả chỉ được trăm rưởi đồng thôi. Thế sao bố lại nói những ba trăm đồng? Một số tiền lớn như thế chả lẽ chị em Lê lại có thể làm ra chỉ trong mấy tháng hè, mà làm cung cách ấy?
- Con tính chỉ được trăm rưởi đồng thôi mà bố?
Nghe con gái hỏi, bác Vấn gái cười:
- Thì đúng rồi! Nhưng bố mẹ cũng phải góp thêm vào với các con chứ! Mẹ góp năm chục, đó là số tiền mẹ được lĩnh thêm vì những buổi trực đêm.
- Còn bố - bác Vấn trai tiếp lời vợ - bố cũng góp vào một trăm, tiền bố được thưởng vì hoàn thành xuất sắc kế hoạch bốc dỡ hàng!… Nhờ có các con thu
xếp việc nhà gọn gàng, chăm lo các em chu đáo nên bố mẹ mới an tâm công tác mà được thưởng chứ!
Vì vậy bố mẹ phải góp vào cùng các con. Thế mới công bằng! Đúng không hở mẹ?
- Đúng rồi!
Cái Lê vẫn không thông:
- Thế nhưng…
Bọn cái Na, thằng Hùng, cái Vui vỗ tay reo lên:
- Đúng rồi, hoan hô… hoan hô…
Cái Lê muốn phết cho mỗi đứa một cái vào đít. Bọn trẻ thật là chẳng biết điều! Đằng nào thì tiền bố mẹ làm được cũng để nuôi cả nhà. Còn chuyện sắm sửa, học hành thì bốn chị em cũng chẳng dùng hết trăm rưởi cơ mà! Sách giáo khoa không phải mua nhá. Bút cũng có rồi, chỉ phải mua mấy quyển vở. Cần gì nhiều đâu.
- Con cần mua cái cặp - Thằng Hoạch nhanh nhẩu nói - ở bách hoá bán cặp bằng da đẹp lắm.
- ừ! Hoạch một cặp này! - Bác Vấn trai gật đầu.
- Con nữa!
- Con nữa!
Bọn cái Vui, thằng Hùng dô lên theo.
Các cô cậu cũng đòi cặp sách à? Chứ cặp mua cho cô Vui năm ngoái đâu - Bác Vấn gái hỏi.
- Cũ rồi! Con ghét nó lắm! - Cái Vui nghẹo đầu nũng nịu làm chị Lê ngã nghiêng ra.
Lê đét nhẹ nó một cái:
- Em hư vừa chứ. Đừng thấy bố mẹ chiều mà nũng nịu quen thói. Cặp của em còn rất tốt!
Cái Vui vẫn không chịu:
- Nhưng mà em không thích. Lên lớp mới phải có cặp mới chứ!
Bác Vấn trai vội dàn hoà, cốt không làm mất lòng đứa nào.
- Thôi được! Vui một cặp sách nữa, còn cặp cũ cho em Hùng! Hùng nghe vậy sắp ứ ứ lên phản đối. Bác Vấn trai nói tiếp:
- Bố sẽ mua cho Hùng một đôi dép nhựa mới!
- Nhựa trắng ấy!
- ừ! Loại nhựa Tiền phong trắng tinh!
Thằng Hùng có vẻ khoái chí. Hiện nay nó cũng có một đôi dép nhựa nhưng đã vá chằng vá chịt. Được một đôi dép
"Tiền
phong" trắng thật vừa chân, nom rõ oách nhé. Nó ngồi ngay lại một cách ngoan
ngoãn, theo dõi xem bố còn phân phối cho ai những gì!
- Còn chị Lê - vừa nói bác Vấn gái vừa âu yếm nhìn đứa con gái đầu lòng rất mực thương yêu của mình. Mẹ thấy quần áo chị cũ cả rồi. Mẹ định sẽ mua cho chị Lê một bộ lấy cái đi học.
Cái Lê cảm thấy nghẹn ngào. Không ngờ bộ quần áo mới lại đến với nó một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thẫn thờ mất một lúc vì sung sướng, Lê chợt nói:
- Bố mẹ ạ! Quần áo con còn mặc tạm được. Chẳng phải sắm thêm nữa đâu. Con thấy nhà ta phải sắm mấy cái ghế. Ghế nhà ta gãy hết rồi, có cái chỉ còn ba chân. Hồi nọ bạn Dong ngã suýt vỡ đầu cũng vì cái ghế ấy!
Bất giác mọi người đều quay lại nhìn bộ bàn ghế.
Dưới ánh điện, những gì xấu xí, ọp ẹp đã bị xoá mờ di một phần. Song nhìn nó vẫn chẳng ra gì. Cũ kỹ, đen bẩn. Mấy cái chân xoạc ra, khấp kha khấp khểnh. Nó hỏng thực ra không phải vì chị em Lê không biết giữ gìn. Ngược lại có thể nói giữ gìn rất giỏi là khác. Bác Vấn trai đã mua bộ bàn ghế này cách đây đã sáu năm. ở văn phòng đội xếp dỡ người ta dùng đã hỏng, định tháo dỡ làm củi. Và bác Vấn cũng mua lại nó với giá cũ. Nhẽ ra nó phải vào bếp lâu rồi, còn lại đến giờ là nó đã cố gắng phục vụ lắm.
Kể ra nếu dư dật đồng tiền thì bác Vấn đã sắm một bộ khác tử tế hơn. Song với gia đình bác, mỗi một món chi tiêu đều là "một vấn đề" cần cân nhắc thì bộ bàn ghế đâu phải là chuyện nhỏ.
- Để tiền ấy mua bàn ghế thôi bố mẹ ạ! Con chẳng cần quần áo mới đâu. Mặc thế này cũng tốt rồi mà!
- Hôm sau cắm trại chị mặc bằng cái gì? Thằng Hoạch nói, nó có vẻ không bằng lòng với chị - Đi cắm trại còn là duyệt đội hình thiếu niên nữa cơ đấy!
- ừ! Mà còn đi cắm trại nữa! Lê thấy chưa, con rất cần có một bộ quần áo tươm tất - Bác Vấn trai nói - còn mấy cái ghế, bố sẽ có biện pháp với nó! Chủ nhật này bố sẽ mượn chú Sử ở đội của bố về giúp nhà ta một bữa. Chú ấy trước là bộ đội công binh,
khéo tay lắm! Chú ấy còn đóng được tủ cánh cong
kia!
Nhưng còn em Na,
em Lâm, chúng nó cũng phải có cái gì chứ! Lại bố mẹ nữa kia!
- Em Na, em Lâm sẽ có - Bác Vấn gái nói.
- Bố mẹ cũng sẽ có - Bác trai thêm vào - Các con chăm việc, học giỏi, ngoan ngoãn đó là quà quý giá
nhất bố mẹ được hưởng rồi.
- Với lại thế này nhá - lại bác gái nói - Bữa nào khai giảng, nhà ta sẽ liên hoan. Mẹ sẽ mua một con gà công nghiệp, làm một bữa cơm thật ngon. Được chưa nào?
Nghe nói đến gà, thằng Hùng hoạt bát hẳn lên:
- Mẹ phải cho con cái chân gà đấy!
Cái Na bắt chước anh, nó nói còn ngọng ríu:
- Châng phầng coong cơ! Coong cơ!
Bác Vấn gái ôm chặt lấy nó, thơm vào cái má bụ bẫm:
- ừ! Phầng coong, phầng coong!
-------------------------
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P1.Buổi học cuối năm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P2.Một ngày
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P3.Cô Tấm mảnh khảnh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P4.Ngã ba Bia
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P5.Mầm xanh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P6.Nhóm ba người
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P7.Tai họa
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P8.Việc cấp bách
- Có một mùa hè - Đặng Ái_ P9.Phải giữ bí mật
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P10.Một gia đình đầm ấm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P11.Bộ quần áo của đội trư...
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P12.Trên bãi biển
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P13.Người về từ thủ đô
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P14.Tạm biệt mùa hè
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét