6 .Nhóm ba người
Nắng như thiêu đốt, nhưng thằng Dong cũng phải rời cái bàn đọc sách trứ danh của nó. Nó vớ lấy quyển vở bài tập toán, đi ra đường. Thằng Dong có vóc người mảnh khảnh, tóc hơi quăn quần áo lúc nào cũng chỉnh tề. Cái mũi nó vểnh lên làn da mặt xanh xanh. Nghe nói mẹ nó đẻ nó thiếu tháng. Nhẽ ra nó phải ở trong bụng mẹ thêm hai tháng nữa, cho đủ chín tháng mười ngày. Nhưng nó ra lúc mới hơn bảy tháng. Bữa đó mẹ nó đang đi đường, thế là người ta phải đưa đi bệnh viện ngay. Có lẽ vì thế nên thằng Dong quặt quẹo luôn. Tuy vậy, có một điều rất lạ là ngay cả những thằng ngỗ ngịch nhất ở trường cũng không mấy khi gây sự với nó. Khi bị trêu chọc, nó chỉ nhìn địch thủ bằng đôi mắt trong suốt và nói nhỏ bằng cái giọng của một nhà thông thái “Tớ không cần đánh trả cậu đâu!”. Thằng Dong tốt bụng và chóng quên, chẳng hay thù vặt. Nó thích được âu yếm, được trao đổi tình cảm, nhiều lúc cứ rủ rỉ đến tức cười. Song nó giỏi văn lắm, nó biết làm thơ. Thơ của nó thế này:
Lớp em có một bạn lười
Lớp em có một bạn lười
Bài thì
không học suốt ngày đi chơi
Hôm nó dán bài thơ ấy lên tờ báo liếp, cô giáo Phương đọc xong rồi bảo:
- Giá em viết: “Bài thì không học đi chơi suốt ngày” có phải đúng không?
Nó trả lời điềm tĩnh:
- Thưa cô, em làm thơ tự do ạ!
Cả lớp phục tài thơ nó. Cô giáo chưa từng dạy nhưng nó biết nào là vần chân, vần lưng, cấu tứ! ấy là nó học được ở ông bác. Mơ ước duy nhất của nó là sau này trở thành nhà thơ. Chả biết nó có làm nhà thơ ngoài đời được hay không, còn bây giờ nó đã là nhà thơ của lớp tôi rồi!
Nó có một cuốn sổ tay ghi các bài thơ nó làm và cả thơ Tố Hữu, Huy Cận và nhiều nhà thơ khác nữa. Quyển sổ ấy nó giữ như vật báu, không cho ai
mượn cả. Đã có một dạo bọn thằng Cổn, thằng Tuế định đánh cắp cuốn sổ ấy nhưng không xong.
Chẳng hiểu sao thằng Dong lại có tên là “Thò lò”.
Bởi vì nó có thò lò mũi xanh đâu cơ chứ? Mỗi đứa trẻ đều có một biệt hiệu, nhưng đặt cho thằng Dong là thò lò thì oan nó quá. Song lũ trẻ cũng chẳng chú ý đến việc đặt tên khác cho nó. Thành ra nó cứ phải mang tên oan mãi đến giờ.
Lúc này Dong “Thò lò” đang trên đường đến nhà Cổn giồ. Đúng lúc Cổn ta đang buồn. Nó lại phải trông nhà cho mẹ đi lấy trúc. Cáo Ngà, sau một lúc bi bô đã ngủ luôn với con búp bê trên giường. Cổn ta đang ngao
ngán nhìn cái nắng chói chang bên ngoà thì thấy cái đầu tóc quăn của thằng Dong thập thò ngoài cửa.
- A thò lò! Vào đây mày ơi!
Thằng Dong bước vào, nhìn quanh.
- Mày ở nhà một mình thôi à?
- Cả con Ngà nữa, nhưng cũng coi như có một mình! Buồn chết đi được.
- Mày làm bài tập chưa? Ngồi xuống giường cạnh Cổn, thằng Dong rút quyển vở ra hỏi.
- Bài tập gì?
- Bài tập toán. Hôm nay cái Lê nó kiểm tra bài đấy!
Cổn chợt nhớ ra. Cả đội đã nhất trí với nhau cứ một tuần ôn bài hai buổi vào thứ ba và thứ sáu. Chúng nó chia ra
từng nhóm một, đứa khá kèm đứa kém, cùng
nhau học. Cổn và Dong cùng học nhóm với Lê. Cái Lê thì giỏi toán có tiếng rồi. Còn hai cậu thì ... ngược lại! Thành ra tuy
nói ba đứa học với nhau nhưng chỉ hai đứa phải học cho cái Lê kiểm tra mà thôi!
Hôm thứ ba vừa rồi, cái Lê nó ra cho
hai cậu mấy bài tập. Thế mà Cổn quên khuấy đi, bây giờ thằng Dong nhắc mới nhớ ra.
- Mày làm chưa? Cổn hỏi Dong.
- Tao làm không ra... nó... nó... làm sao ấy!
Cổn bĩu môi:
- Thế mày chưa làm được bài nào cả à?
- Chưa... mày cho tao
chép với!
- Dễ nhỉ! Tao làm tướt bơ mới xong, lại mang cho mày chép à?
Dong bị tẽn tò, ngồi lặng thinh. Mãi sau nó cố nài:
- Thôi thì mày cho tao nhìn qua một tí vậy!
Cổn phì cười. Nó cười nắc nẻ, không muốn trêu trọc thằng bạn nữa. Ghé sát vào tai
Dong, Cổn nói khẽ:
- Này, tao nói thật. Cấm mày hớt lẻo với cái Lê nhé. Tao cũng... chưa làm đâu!
Thằng Dong
thất vọng ra mặt:
- Thật à? Hôm nay mà không có thì chết với nó. Thứ bảy họp đội nó cạo cho tróc vẩy!
Lê là con bé rất nghiêm khắc. Gì chứ chuyện này thì không nhân nhượng đâu! Mấy bữa học trước hai thằng đã bị nó lên lớp cho nên hồn rồi. Nó đã giao hẹn lần này mà lơ mơ nữa nó sẽ nói ở cuộc họp đội. Thằng Dong rất lo, nhưng Cổn còn lo hơn. Đội phó mà bị bêu trong
cuộc họp thì còn ra cái thớ gì nữa!
Giá như trước thì Cổn chặc lưỡi “cóc cần!” Nhưng nay nó thấy không thể chặc lưỡi thế được.
- Eo! Làm sao được mày?
- Tao không biết!
Hai thằng ngồi thừ ra, nhìn nhau.
*
Bỗng nắng đã đổ ra quá vỉa hè đến hai gang, tức là hai rưỡi rồi. Cổn liếc nhanh đồng hồ, đúng thế. Đường phố im lắng quá. Thỉnh thoảng mới có một chiếc xe đi qua, nhưng chạy rất nhanh, như là trốn nắng vậy. Chẳng có lấy một tí gió. Mặt đường đen láng, thỉnh thoảng lại nổi lên một vũng nhựa nhão nhẹt. Hơi nước bốc lên, ngồi trong nhà nhìn rõ mồn một. Tự dưng hai đứa đều cảm thấy ngột ngạt. Chúng phanh
cả áo ra, cũng chẳng mát hơn, chúng nghĩ rất lung, nhưng chẳng có cách gì giải quyết mấy bài toán cả.
Chợt thằng Dong vỗ đánh bộp xuống mặt bàn:
- Sinh ra toán để làm gì nhỉ? Thà như tao muốn thành một nhà toán học lại là một nhẽ!
Cổn chán không muốn nghe những lời vung vít như thế. Bây giờ phải có cái gì thiết thực. Nếu không, tối nay hai thằng con trai lại xấu hổ vì một đứa con gái cho
coi. Cổn là một thằng bé đầy sĩ diện. Nó không chịu lép ai cả. Nhất là lép một đứa con gái chỉ đứng đến tai nó thì lại càng không... Cổn với lấy chai nước sôi để nguội, tu ừng ực. Có tí nước vào người nó dịu hẳn đi, tỉnh hẳn ra. Uống xong, Cổn đưa cái chai
cho Dong. Dong cũng ngửa cổ lên, cái yết hầu chạy lên chạy xuống giần giật. Nước vãi cả ra khoé miệng, nhỏ tong tong xuống bàn thành những cái hoa tròn. Khiếp thật, hai đứa mà tu hết cả một chai nước. Cầm cái chai không trên tay, lăn qua lăn lại, chợt mắt thằng Dong sáng lên. Đúng là nước lạnh đã làm nó tỉnh táo hẳn ra:
- Tao nghĩ ra rồi! Cách này hay lắm, nhanh tuyệt!
Nó gật gật đầu, nhấm nháp sáng kiến của mình một cách thú vị, rề rà. Cổn phải giục:
- Nói đi xem nào?
Dong ghé sát vào tai Cổn thì thầm cái gì đó. Cổn ta gật đầu. Lúc đầu còn gật từ từ, sau gật lia lịa.
- Hay lắm! Hay lắm! thật là diệu kế!
Chẳng mấy khi cu Dong được khen nhiệt liệt như thế. Nó trở lên sôi nổi quá độ cần thiết.
- Nhất định nó không biết diệu kế của ta đâu! đi mày, chóng lên!
Hai thằng dắt tay nhau nhẩy ra khỏi nhà.
Chúng nó vọt sang bên kia đường. Đến hè nhà cái Lê, Cổn bảo:
- Mày phải nói với nó đấy nhé! Tao chỉ đứng nghe thôi!
- Được! Nhưng mày cấm cười, lộ thì chết!
Hai đứa mạnh dạn gõ cửa:
- Bạn Lê có nhà không?
Lúc ấy mấy chị em Lê đang vót que
kem. Vừa vót, Lê vừa kể chuyện cổ tích cho các em
nghe. Nó đã kể chuyện “Công chúa hồng hoa” đến đoạn chàng thợ săn cưỡi ngựa vàng đến đưa công chúa tới một nơi mà thành quách, lâu đài... tất cả đều bằng vàng và chàng thợ săn làm vua, công chúa làm
hoàng hậu.
Que thì hôm nay chẳng vót được là bao. Mấy đứa em nhõng nhẽo, quấy khóc, mới tạm yên được một tí. Thằng Hoạch thì chỉ muốn tót đi chơi ngoài bờ sông. Chao ơi cái thằng, lớn đến thế mà có đỡ được cho chị được nhiều nhặn gì đâu?
Nghe tiếng gọi, Lê buông dao ngẩng đầu. Thằng Hoạch nhanh chân đứng dậy luồn.
- Ai? Đừng xô cửa, để em mở chốt đã nhé!
Dong và Cổn bước vào nhà, thấy một quang cảnh y như ở hợp tác xã thủ công. Các ống nứa lổng chổng khắp nơi, từng bó que kem đã vót xong
xếp gọn ở góc nhà. Những cuộn bòng bong xốp rải khắp nền nhà, bước lên như thảm cỏ. Các “xã viên” líu tíu bên nhau,
tau dao lăm lăm với những que đang vót.
Cái Lê đứng dậy rũ bòng bong bám trên quần áo, đon đả:
- Các cậu đến cóviệc gì đấy?
Thằng Dong
nhìn thằng Cổn. Thằng Cổn nhìn thằng Dong. Chúng nó huých khuỷu tay ra hiệu cho nhau.
- Có... có một việc nho nhỏ thôi mà! - Thằng Dong nói, lại liếc sang Cổn như có ý hỏi: “tao nói thế được không?”.
Cái Lê đã đi lau bàn. Cái bàn này đã lão quá, cứ cọt kẹt, dẹo dọ dưới tay nó. Một mớ bụi mọt từ vai bàn bay ra,
lả tả như phấn trong rừng thông. Ba cái nghế đẩu cùng thời với bàn, cũ kỹ quá, đã phải đóng nẹp tứ tung.
Cái Lê rót nước ra mất cái ca tráng men.
Nhà nó lắm trẻ con phải dùng cái của này mới được. Thuỷ tinh với sứ chúng nó đập tan ngay!
- Các cậu ngồi ghế đi!
Mọi cử chỉ của cái Lê có vẻ đĩnh đạc quá, y như là người lớn vậy. Cổn thầm nghĩ, từ nay cũng phải bắt chước cái Lê mới được. Có khách mời ngồi, rót nước đàng hoàng.
Hai thằng lại huých nhau tủm tỉm cười.
- Chúng tớ có cái này ác liệt lắm, đố đằng ấy nhá?
Chưa biết ý định của hai ông bạn, cái Lê không trả lời, đưa mắt chờ đợi. Nó chỉ sợ hai thằng lại giở trò nghịch nào ra thì nguy to.
Nhưng xem chừng chúng nó hôm nay có vẻ hiền lành. Lê thấy yên tâm hơn.
- Đằng ấy làm toán chứ? - Thằng Dong hất cái mũi vểnh lên, nghênh nghênh đến tức cười - chúng tớ có một bài toán rất hay, đằng ấy mà giải được mới cừ!
- Các cậu giải được chưa?
- Tất nhiên toán của chúng tớ mà lại - Cổn khẳng định.
- Thì các cậu đọc đầu bài đi! - Lê vui vẻ giục.
- Nghe nhé! Một đối thiếu niên ở khu gang thép, mỗi ngày được giao luyện một số thép lá...
Dong mở vở ra đọc in hệt đầu bài toán cái Lê ra hôm nọ, nó chỉ thay “đội viên thuỷ lợi” bằng “thiếu niên luyện thép”. Cái mẹo của thằng Dong là như thế. Nó đem bài toán đố cái Lê. Lê làm xong,
hai cậu chỉ việc mang về, chép vào vở, thay “thiếu niên luyện thép” bằng “đội viên thuỷ lợi”. Thế là xong.
Cái lê nghe xong, nó ngờ ngợ, nhíu mày hỏi:
- Các cậu lấy cái đề này ở đâu?
- Chúng tớ nghĩ ra
mà lị, đố đằng ấy đấy!
- Tớ chịu - cái Lê mỉm cười như bảo “các cậu chẳng bịt mắt tớ được đâu”. Nhưng nó không nói ra điều ấy.
Hai thằng chưng hửng. Đây là tình thế chưa được tính đến, chúng nó cứ ngỡ thấy bài toàn là Lê giải ngay cơ chứ!
Thằng Cổn đạp chân thằng Dong: “Thế nào mày? Bắt nó giải đi!”.
- Đằng ấy mèng quá! - Dong
khiêu khích cái lê.
Nhưng cái Lê không tự ái, nó cứ tủm tỉm cười làm hai thằng bối rối. Đột nhiên nó cười to lên, cười lanh lảnh, rũ rượi. Chưa bao giờ Cổn thấy nó cười to, hồn nhiên như thế. Cả người nó rung lên, đôi vai gầy cứ nhấp nhô, cái đầu ngật đi, cái đuôi tóc ngắn cũn cỡn như cái đuôi gà, luýc lắc đến ngộ. Mấy đứa em cũng ngạc nhiên nhìn chị cười. Thường ngày chẳng bao giờ chị nó cười to thế. Chỉ có một bộ mặt âu yếm nhưng nghiêm khắc!
Chúng nó quẳng cả dao xuống, ngây ra nhìn. Cái Na đang cho cái Lâm bú cũng quay
nhìn. Chiếc vú sữa buột khỏi mồm đứa bé, sữa nhễu ra từng giọt, từng giọt xuống đôi má bụ bẫm. Cái miệng xinh xinh của cái Lâm cứ ngáp ngáp không khí như con cá mè đớp bọt.
Tiếng cười của cái Lê trong như thuỷ tinh, khanh khách, ròn tan.
- Tớ chỉ làm toán đội viên thuỷ lợi được thôi, còn thiếu niên luyện thép thì...
xin... xin chịu!
Thằng Cổn và thằng Dong chột dạ.
Mẹo của chúng nó bị lộ rồi chăng? Hàng nghìn con kiến bò ran ran
khắp mình chúng nó. Thằng Cổn thấy hối hận. Thế này thì nhục quá. Lúc nãy nó khoái chí bao nhiêu, phục thằng Dong thong minh bao nhiêu thì bây giờ nó thấy thằng Dong ngu ngốc bấy nhiêu! Cái trò khỉ của thằng thò lò. Thế mà cái mặt nó cứ trân trân ra có đáng ghét không kìa! Nó cứ tỉnh bơ đi như người đứng ngoài cuộc vậy.
Thực ra Dong
cũng biết lỗ vốn với cái Lê rồi. Nhưng nhát nhúa, chậm chạp, nó không có được những phản ứng linh hoạt trong những trường hợp thế này. Vì thế mặt nó cứ thộn ra, như là mặt nộm. Nó từ từ ngả người ra phía sau như để tránh tiếng cười cái Lê.
Bắt đồ... Oạc! Oạc. Rồi một tiếng nặng nề, bục bịch như cái bì mùn cưa bị ném xuống đất. Rồi lộc cộc, lộc cộc... cái ghế gẫy lăn kềnh trên nền nhà.
Nụ cười cua cái Lê tắt ngay. Thằng Cổn hoảng hốt đứng phắt dậy. Mấy đứa trẻ con sững cả người. Thằng Dong sóng xoài dưới đất, tay chân nghều ngào chới với trong không khí. Lưng Dong bị giáng một cú rất mạnh, đau như đâm.
- ối! ẩi! - bấy giờ nó mới kêu lên như bị cháy tới đít.
Cái Lê đỡ Dong dậy, rối rít phủi bụi trên lưng bạn.
- Có đau lắm không? Tại cái ghế nhà tớ cũ quá đấy mà!
Dong ta vặn vẹo người. Kể cũng đau, nhưng tức mình hơn.
Hết nỗi bàng hoàng vì sự kiện bất ngờ. Cổn bật lên cười. Mấy đứa trẻ cũng cười theo. Thằng Hoạch còn vỗ tay.
- A... ha... Hoan hô anh Dong... Hoan hô...
Cái Lê cũng thấy buồn cười lắm. Song nó gắng không cười. Nó sẽ sàng nói với Dong:
- Không phải tớ muốn thế đâu! Chỉ tại cái ghế này thôi! Để mai tớ nhắc bố tớ làm lại ghế. Cậu ngồi xuống đi, ngồi sẽ sẽ chứ. Ngồi xuống! Không, nó chẳng đổ nữa đâu!
Thằng Dong gỡ tay cái Lê, mặt nó đã xanh lại càng xanh rợt. Nó làu bàu: “Ngồi! Ngồi”, rồi đâm nhào ra cửa.
- Bạn Dong, bạn Dong! - Cái Lê chạy theo nhưng không kịp. Nó dừng lại ở ngưỡng cửa vân vê cái đuôi gà, băn khoăn. Cổn cũng không muốn ở lại nữa.
- Tớ về đây - nó nói.
- Tối nay vẫn học chứ?
- ừ... ừ...
Thằng Cổn đi ra một lúc, Lê mới thấy quyển vở của thằng Dong để quên trên bàn. Nó nhìn lướt qua trang giấy đang mở sẵn. Đó là trang chép đầu đề bốn bài toán Lê ra hôm nọ. Trang sau vẫn trắng tinh, nghĩalà cu cậu chưa làm được bài nào cả. Lê đoán đúng mà, mấy “ông” bạn không làm được toán định giở mẹo để Lê làm cho, về nhà chỉ chép lại.
*
Cổn ra khỏi nhà Lê đã thấy thằng Dong ngồi ở vỉa hè nhà mình. Có lẽ mẹ Cổn chưa về nên thằng Dong mới ngồi đó. Nó vừa ngồi vừa quặt ta ra phía sau đấm lưng như ông lão, mắt lơ đãng nhìn người qua lại trên đường. Nắng đã bớt đi một chút, bởi có gió nam lên. Gió hây hẩy dọc phố làm những cành cây xà cừ ẻo lả, những cành bàng xum xuê xanh rì xao động.
Mùa hè có cái gì đó mơn man không thể tả được, có những phút khoan
khoái như lúc này. Đó, bầu trời xanh cao lồng lộng không một gợn mây. Người ta nói “bầu trời”, chính là do cảm giác cái màu xanh vời vợi kia như một cái vòm choàng lên mặt đất. Thật ra chẳng có cái vòm, cái mái nào cả. Chỉ có khoảng không vô tận, vô cùng trong
suốt, không màu. Này cứ nhìn kỹ mà xem, nếu mắt bạn tinh bạn sẽ thấy cái màu xanh ấy không có giới hạn như một tấm lụa căng ra đâu. Nó cứ hun hút, hun hút, đến đuối cả tầm mắt, mênh mang,
thăm thẳm, chẳng biết đâu là chốn tận cùng. Và nó xa lạ, bí hiểm. Nó kêu gọi trí tưởng tượng thật là mãnh liệt. Tâm hồn người ta cũng như bay lên, chơi vơi trong cái khoảng không xanh đến nao lòng ấy... Đã bao nhiêu lần Dong ngắm nghía bầu trời, nhưng mãi hôm nay nó mới thấy bầu trời, quả là kỳ lạ. Có cái gì đó rất khác những điều nó vẫn tưởng. Người nhẹ bỗng, nó quên phắt cả cái ngã như trời giáng ở nhà cái Lê. Lúc này nó chỉ ước làm được một bài thơ về bầu trời, về cái cảm giác lâng lâng khi ngắm bầu trời.
Thằng Cổn bước trên vỉa hè. Nó bước rất mạnh, cố tình làm cho những nắp cống gập ghềnh kêu rầm rầm mỗi bước. Làm cho nắp cống kêu dưới chân cũng là một cái thú của bọn trẻ. Thật chẳng khác gì một cuộc lùng bắt, một cuộc báo động ầm ĩ. Nhưng, người lớn không thích, các bác công nhân phòng thị chính lại càng không thích điều đó. Nhẽ ra bước lên nắp cống cứ êm như ru mới đúng quy cách cơ chứ!
Nghe tiếng nắp cống động, thằng Dong quay lại trong một thoáng quên cả bầu trời. Nó lại nhớ ra quyển vở.
- Mày có mang quyển vở của tao về không?
- Vở nào?
- Quyển chép đề toán tao để quên bên nhà Lê ấy!
- Thì mày sang mà lấy vậy.
Thằng Dong càu nhàu:
- Đếch được tích sự gì cả!
- Tại mày chứ! Ai bảo mày nghĩ ra cái mẹo ấy?
- Nhưng mày cũng đồng ý cơ mà!
Hai đứa cứ đổ tội cho nhau vì làm lộ kế hoạch, không đứa nào chịu đứa nào.
Chợt chúng nó im lặng nhìn sang nhà cái Lê. Con bé vừa đi ra cửa, tay cầm quyển vở như muốn sang bên này lắm.
- Vào nhà đi! Phải cất hết sách vở kẻo nó thấy thì khốn - Cổn nhanh ý kéo thằng Dong vào.
Loáng cái chúng nó đã nhét tất cả sách vở vào trong
ngăn kéo bàn.
Thằng Cổn ném cỗ tam cúc ra giường:
- Ngồi xuống giả vờ chơi đi!
Cả hai đứa đều xướng thật to: hai cây! ba cây!
Chúng nó chia vội mấy con bài, vật lên vật xuống, mắt cứ len lét nhìn ra cửa chẳng thấy cái Lê đâu?
- Nó đi đâu ấy chứ mày?
- ừ... hình như nó đi đâu ấy chứ không phải sang đây.
- Thế mà mày làm tao hoảng lên.
- Mày ấy, mày còn làm tao hoảng hơn!
Sau cùng, thằng Cổn sai thằng Dong ra cửa trông chừng.
Miễn cưỡng, Dong rón rén đi ra cửa. Nó hé mắt nhìn qua khe
cửa khép một cánh. Chẳng thấy gì cả. Chỉ có cái phố với những người đi đường xa lạ...
Bỗng xoạt!
Quyển vở của thằng Dong chẳng biết từ đâu bay qua
cửa sổ rơi xuống giữa những con bài. Rồi một tiếng cười lanh lảnh vang lên ngoài hè, chạy xa dần.
Hai thằng trố mắt nhìn nhau.
Lại “một-không” nữa rồi!
-------------------------
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P1.Buổi học cuối năm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P2.Một ngày
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P3.Cô Tấm mảnh khảnh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P4.Ngã ba Bia
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P5.Mầm xanh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P6.Nhóm ba người
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P7.Tai họa
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P8.Việc cấp bách
- Có một mùa hè - Đặng Ái_ P9.Phải giữ bí mật
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P10.Một gia đình đầm ấm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P11.Bộ quần áo của đội trư...
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P12.Trên bãi biển
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P13.Người về từ thủ đô
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P14.Tạm biệt mùa hè
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét