2. Một ngày
Bản nhạc tập thể dục của đài phát thanh đã vang lên. Cổn mở choàng mắt. Nó định vùng dậy, chạy ra sân, vặn mình, hít thở không khí trong lành. Mọi ngày, dù là mùa đông, vào lúc này, nó cũng vùng dậy không chần chừ.
Cả nhà đều đã dậy. Mẹ và chị Nam thì đã dậy từ trước, nấu cơm sáng. Cái lệ của nhà là thế. Nhưng hôm nay Cổn chợt nhớ không phải đi học, nó thấy chẳng việc gì phải dậy sớm. Nó sẽ nằm thêm một lát nữa rồi ăn cơm sau với bé Ngà cũng được.
Buổi sáng không khí mát mẻ, đắp tấm chăn mỏng ngang bụng, nằm nán lại trên giường rất thích. Giường bên, bé Ngà vẫn đang ngủ. Bố đang rửa mặt ngoài giếng. Tiếng nước dội vào chậu ào ào, lanh lảnh. Dưới bếp, tiếng mỡ sôi trong chảo lách tách. Một mùi thơm mằn mặn bay lan
trong không khí. Chắc là hôm nay mẹ làm món rau muống xào.
Một lát có tiếng mẹ:
- Nam gọi thằng Cổn dậy đi!
- Nó nghỉ hè rồi mà mẹ! - Chị Nam đáp.
Bố cũng nói:
- Để nó ngủ muộn một tý cũng được!
Thật thế, nghỉ hè rồi, dậy sớm cũng chẳng làm gì… Mùa hè đối với Cổn thật là lý thú. Mùa hè! Thật chẳng có gì gợi lên niềm hứng thú bằng hai tiếng ấy. Này nhé, những đường phố nắng chang chang với những chú ve sầu rỉ rả trên cành phượng. Này nhé, những trận đấu bóng kéo dài đến tối mịt và dòng sông trong
vắt, lấp loáng tha hồ mà vùng vẫy. Này nhé… ôi! Làm sao kể hết được những điều thú vị của mùa hè… Mùa hè còn thú vị hơn nữa, bởi không có cái “hằng đẳng thức” đến là rắc rối, không có đề văn hắc búa: “Em hãy tả lại buổi lao động xã hội chủ nghĩa tuần trước và nói lên cảm tưởng của mình”. Mùa hè cũng chẳng có “Ban giám
hiệu” với thầy hiệu trưởng luôn luôn ghép tội cho nó. Mùa hè lại cũng không có tiếng quát của mẹ: “Cổn! Không ở nhà học bài, lại đi chơi hả?”.
Chao ơi! Mùa hè, mùa hè! Ước chi một năm có đến bốn mùa hè!
Nhưng thôi, hôm nay mùa hè đã trở về rồi. Thế là được… Cổn nằm nghĩ miên man, dự định những việc sẽ làm trong hè này. Có lẽ nó phải kiếm một con sáo nâu, phải, sáo nâu chứ không phải sáo đen. Sáo nâu nhanh
biết nói hơn. Rồi hàng ngày con sáo sẽ reo lên the thé: “Có khách! Có khách!” Còn gì nữa? Tất nhiên là phải xoay lấy một ít nút bia làm vốn đánh đáo. Mùa hè năm ngoái nó kiếm được hàng trăm nút, nhưng đến lúc khai giảng, chẳng hiểu chúng biến đi đâu mất cả! Nghĩ đến những đám đáo Cổn lấy làm khoái chí. Sát phạt nhau chí tử. Cổn không phải là loại đánh đáo tồi. Nếu có một hòn cái tốt, nó dễ dàng vét tất cả nút bia của những đứa khác vào túi mình. Thế đấy. Nhất định phải kiếm một ít nút bia. Thật không còn gì khoái bằng lúc hai túi quần căng phồng những nút bia, để cho lũ trẻ nhìn với con mắt thèm muốn. Mà cái
nghề đời dễ trường vốn lại dễ thắng. Qua mấy tháng không bi đáo, nó thấy ngứa ngáy chân tay lắm rồi!…
Chị Nam đã bưng mâm cơm lên bàn. Xong
chị lại giường ghé mắt nhìn qua màn xem thằng Cổn đã dậy chưa? Nó liền giả vờ nhắm mắt lại thở đều.
Chị đã quay đi.
Lát sau nó nghe chị nói:
- Cậu ta vẫn ngáy khò khò ấy!
- Cứ để nó ngủ, để nó ngủ! - Bố nói.
Bố là một người mát tính, ông chiều các con rất mực, khác hẳn mẹ. Mẹ thì động một tý là gắt ầm lên. Hễ Cổn làm điều gì không vừa ý mẹ là mẹ lại: “tao lột xác mày
bây giờ”! Nhưng chưa bao giờ mẹ lột xác nó cả, chỉ mạnh “ca nhạc” thế.
Yên trí là Cổn ta đang ngủ, mẹ, bố và chị Nam ngồi vào mâm cơn không gọi nó.
Một lát sau, Cổn nghe tiếng mẹ:
- Từ nay thằng Cổn nghỉ hè rồi, phải giao việc cho nó không thì nó lại đi chơi lêu lổng.
- ừ, giao
cho nó chăm vườn rau vậy - bố tán thành - xới đất này, tưới rau này…
Chị Nam thêm.
- Quét dọn nhà cửa và nấu cơm nữa!
- Để nó đốt nhà đi à?
- Mẹ đừng tưởng, nó làm được tất!
- Thôi nấu cơm thì chẳng cần - bố lại góp ý.
Để thì giờ cho nó đi chơi một tí rồi còn học bài nữa chứ!
Vừa ăn ba người vừa nói chuyện với nhau về thằng Cổn. Nó thấy gay quá. Nếu bị gò bó vào công việc thì mùa hè chẳng còn lý thú gì nữa. Nó muốn phản đối: “Không! Con
không làm những việc ấy đâu!”. Nhưng nó cứ nằm yên. Dậy bây giờ còn nguy hơn. Vừa há mồm ra, chưa kịp nói câu nào, biết đâu mẹ lại chẳng mang
những điều ở trường ra, toát cho một trận nên thân. Thôi, thôi, tốt nhất là cứ im như không biết gì…
Nó cứ nằm, mơ mơ màng màng thế nào lại ngủ thiếp đi khi nó tỉnh dậy thì nhà đã vắng lặng. Bố, mẹ và chị Nam đã đi làm cả. Uể oải nó ngồi dậy, chẳng cần tháo màn, cứ chân không bước xuống đất. Chưa bao giờ nó thấy thế này. Một mình nó được làm chủ cả cái nhà! Tất nhiên còn cái Ngà nữa, nhưng con bé là quân của nó rồi! Cái cảm giác được làm chủ, trở thành người lớn nhất nhà thật là dễ chịu.
Nó quyết định gọi cái Ngà dậy.
- Dậy đi - Nó lay con
em.
Con bé mở choàng mắt, lúc lắc đôi vai nũng nịu trông rất dễ thương. Phải nói là Ngà rất xinh. Tay chân nó mập mạp, tóc hơi hoe, mịn màng. Đôi mắt nó thì thật là tuyệt: đen nhưng nhức, cứ như hai hạt nhãn biết làm nũng vậy. Cái miệng nó nữa chứ, cong cong, mòng mọng.
Thằng Cổn thấy cái miệng bé Ngà dần dần méo xệch. A… định giở bài gì thế? Nếu nó khóc thì nguy to.
Cổn rất ghét trẻ con khóc, càng ngại khi phải dỗ chúng nó nín.
- Cô mình lại sắp vòi hả, ăn “lươn” đấy!
Con bé sắp bật khóc lên, sắp giãy đạp lung tung, nhưng Cổn đã nẩy ra một sáng kiến trứ danh, để ngăn cơn khóc của con em. Nó hít một hơi thật dài rồi vụm mồm lại, phồng má bên nọ, lại phồng má bên kia như anh hề. Trông tức cười quá. Bé Ngà bật lên sằng sặc. Rồi Ngà ngồi dậy.
- Anh phồng má nữa đi!
Chiều em, thằng Cổn liền chơi trò phồng má cho đến lúc mỏi mồm tê dại cả hàm.
- Thôi dậy nào - Cổn bảo - Hôm nay chỉ có hai anh
em mình ở nhà!
Con bé tụt xuống đất.
- Đi ăn cơm, tao đói lắm rồi!
- Rửa mặt đã chứ! - Con Ngà cự lại.
Cổn chợt nhớ ra mình cũng chưa rửa mặt. Chưa rửa mặt mà đòi ăn cơm thì cũng bẩn thật. Cổn dắt tay em ra sau nhà. Nó múc một chậu nước đầy, ném vào đấy cái khăn mặt.
- Rửa mặt đi!
Con bé nhúng cả hai tay
vào chậu nước mát. Rồi nó với lấy cái khăn đắp lên mặt. Nước chảy ròng ròng ướt hết cả áo. Nước đẫm trên đầu nó, dựng đứng cả tóc mai lên.
- Đồ ngu! Phải vắt khăn đi chứ!
Con bé không hiểu lời anh. Nó vắt luôn cả cái khăn lên vai làm áo ướt thâm. Đúng là bọn con gái ngu thật! Có mỗi việc rửa mặt mà cũng không biết cách rửa cho đúng. Thằng Cổn lắc đầu lia lịa. Nhìn cái cách con Ngà lóng ngóng, ngơ ngác mà tức chứ!
- Cởi áo ra! -
Thằng Cổn quát lên - Đô vô giáo dục - bất giác nó nhắc lại một câu thầy hiệu trưởng hay mắng nó và thấy rất hả hê.
Con Ngà vẫn cứ ngơ ngơ không nghe lời anh. Đã thế nó lại còn khoát nước ở chậu tung toé. Cổn nắm lấy tay con Ngà, kéo xốc dậy:
- Cởi áo ra chứ! Mày không biết mặc áo ướt thì sinh bệnh hắc lào à?
Vừa nói thằng Cổn vừa tự tay cởi áo cho em. Lát sau chúng ngồi ngay vào mâm cơm. Cơm hôm nay có món rau muống xào, cá kho và trứng rán. Tất nhiên trứng rán là dành riêng cho cái Ngà rồi. Thằng Cổn chỉ cắn thử của em một miếng nhỏ, còn đâu đưa cả cho nó.
Cổn ăn rất nhanh, nhoáng cái đã được bốn bát, no căng. Nó vươn vai cho cơm sụt xuống, khỏi tức bụng. Nó muốn đặt một đĩa nhạc vào đài nghe
cho vui, nhưng nghĩ sao lại thôi.
Mở cửa trước nhìn ra phố, thằng Cổn chợt thấy cuồng chân, cuồng tay,
muốn chạy lồng lên như con ngựa. Nhưng nó chợt nhớ nhiệm vụ trông em của mình. Bực thật! Nếu mà chẳng có em thì tốt biết bao.
- Ngà! Ăn xong để bát trên bàn, úp lồng bàn lại. Cấm đi đâu nghe chưa!
Chẳng đợi con em có ý kiến gì, dặn xong một câu vậy, Cổn tót ra đường luôn. Thật tình nó vẫn canh cánh về nhiệm vụ của mình, tự nhủ chỉ ra đường một tí thôi!
*
Những ngày hè chỉ mát được một tí buổi sáng. Khoảng tám, chín giờ sáng đã nóng nực lắm rồi. Lúc này là lúc rôm mọc. Nắng chang chang, vàng rực lên. Đường phố rải nhựa đen nên bắt nắng ghê lắm. Cái thị xã lúc nào cũng đông người, xe cộ như mắc cửi. Một đám dông nghịt, chen vòng
trong vòng ngoài, xô đẩy nhau. Cửa hiệu sách thì vắng vẻ. Liếc thấy những quyển sách bìa sặc sỡ bày trên giá, thằng Cổn rẽ vào xem. Cơ man nào là sách báo. Sách thiếu nhi, quyển nào cũng có cái bìa vẽ những hình ngồ ngộ rất hấp dẫn. Nhưng nó không phải là đứa ham đọc sách. Nó chỉ liếc qua một tí rồi bổ đi. Ngoài đường phố có nhiều cái hấp dẫn hơn sách.
- Ê… Cổn giồ!
Cổn giật mình dừng lại.
Một đôi mắt lật mí đỏ hoe nhìn nó trừng trừng; một hàm răng khấp khểnh cười toang
hoác!… Chính là thằng Tuế. Thằng Tuế rất diện. Nó mặc một cái áo sơ mi ngắn tay màu hung vàng, có sọc nâu. Cái quần xám ống loe. Chân nó dận đôi dép đúc đen sì đế cao đến mười phân. Phải nói là nó diện rất chi là “đúng mốt thời đại”. Thằng Cổn thấy lòng thèm muốn, nghen
tị. Chưa bao giờ nó được một bộ diện như thế. Thường thì mẹ chỉ may cho nó cái quần chéo xanh, cái sơ mi trắng là cùng. Đôi khi nó phải mặc quần hoạn lại của bố. Bởi vì nhà Cổn không dư dật đồng tiền. Còn nhà thằng Tuế thì ngược lại.
- Mày tìm tao phải không?
Một tay thọc túi quần, một tay chống nạnh, chớp mắt cho mi
mắt lật xuống, thằng Tuế hất hàm hỏi. Câu hỏi và thái độ trịch thượng ấy làm Cổn lộn ruột. Nó làm như nó là cái gì mà mình phải cần tìm.
- Tìm mày mà thèm vào!
- Thế sao mày vào phố tao?
Cổn nhìn quanh.
Đúng là nó đã quen chân rồi! Từ nhà đến đây có phải là gần nhau. Vậy mà. Cổn thấy tưng tức.
- Phố của riêng mày đấy à?
Thằng Tuế cười hềnh hệch, đấm lên vai Cổn một cái tỏ ra thân thiện. Xưa nay vẫn thế, hai thằng vẫn giận nhau luôn, nhưng cũng chóng làm lành, tuy
trong bụng không ưa nhau.
Nheo một bên mắt, ra vẻ quan trọng, Tuế ghé sát vào tai Cổn:
- Tao có “đếm” đây này! Mua
cái gì chén nhá…
Nói rồi thằng Tuế hé miệng túi áo ngực cho Cổn nhìn vào. Trong túi nó một tờ năm đồng xanh, mới nguyên! ác liệt thật, nó kiếm đâu ra những năm đồng bạc thế kia?
- Tao thó của bà bô! Bí mật nhá!
Thằng Tuế lại đấm Cổn một cái nữa, rồi hai thằng kéo nhau chạy ra lối phố Vườn Hoa.
Đây là cái phố đông đúc nhất thị xã. Đường phố dài đến hơn một ki lô mét, rộng mênh mông. Hai bên hàng phố đầy những cửa hiệu, nào là chữa đồng hồ, bán thiếp mời, kẻ vẽ in hoa, sách báo, văn hoá phẩm, nhận gia công bánh quy, bách hoá, cửa hàng ăn uống… thôi thì đủ thứ. Trên công viên, trước cửa hàng ăn uông có hàng chục người ngồi với mẹt hàng, đủ các thứ tầm tầm, nhiều nhất là những thứ ăn được, hút được. Công an ở phố này cũng nhiều. Cứ một quãng lại có một người. Thỉnh thoảng tiếng còi lại rít lên. Thế là có một người nào đó bị giữ lại để nhận biên lai phạt vi cảnh. Một ông già người bé nhỏ, cầm chiếc loa pin
vừa đi dọc vỉa hè vừa nhắc nhở mọi người. Ông cụ toàn nhắc bằng thơ. Mà thơ của cụ thì đa phần là lẩy Kiều: “Tà tà bóng ngả về tây, mời cô áo trắng đi lên vỉa hè…”.
Hai đứa dắt nhau vào cửa hàng giải khát.
- Uống cà phê nhé? - Thằng Tuế hỏi.
Cổn rất xúc động. Quả tình nó mới chỉ nhìn thấy cà phê thôi chứ chưa được uống bao giờ. Nó gật đầu. Thằng Tuế móc tiền ra cầm tay, đi lại quầy vé.
Lát sau chúng đã ngồi đàng hoàng trên ghế, ở một cái bàn riêng, ngay
dưới cái quạt trần. Cô phục vụ mặc bờ lu trắng mang cho chúng nó hai cốc cà phê đen. Cổn ta chộp lấy định uống. Thằng Tuế vội cản lại:
- Mày quấy lên đã, đường ở dưới đấy!
Rõ ràng Tuế là một thằng bé rất lõi đời. Cổn để ý cái cách nó ngoắng cà phê và làm theo một cách ngập ngừng. Khi thằng Tuế đưa thìa lên nếm thử, Cổn ta cũng bắt chước. Một cái gì ngòn ngọt, nhưng đắng lắm làm tê dại đầu lưỡi nó. Thật khiếp đắng chẳng kém gì ký ninh, có lẽ còn hơn. Uống cà phê thế này thì được cái ngon gì? Thà uống nước xi rô còn hơn. Nghĩ thế nhưng Cổn không dám nói. Trong
khi đó thằng Tuế bữu môi ra vẻ khinh mạn:
- Cà phê yếu quá! Họ cho đường quá tay với lại rang cháy nữa! Mày biết không, thua ông bô tao. Sáng nào ông bô tao cũng uống cà phê. Tất nhiên tao chỉ được xái hai thôi, nhưng còn ngon hơn thế này!
Thằng Cổn thấy chẳng thú vị gì cái tách đắng ngắt ấy, nhưng nó lại sợ bị chê là “tồ”, bèn cầm lấy cốc, nhắm mắt làm thẳng một hơi.
Thấy thế, thằng Tuế cười phá lên:
- Hê… hê… ông xã xệ lý toét ơi! Ai lại cà phê mà mày làm như nước lã thế!
Cổn ta ngượng chín mặt. Nó tự nhủ nhẽ ra phải chờ xem thằng Tuế uống thế nào hẵng. Được thể lên mặt lõi đời. Thằng Tuế nâng tách cà phê bằng hai ngón tay rất kiểu cách. Nó nhập một ngụm nhỏ, chép miệng, mắt mơ màng nhìn những người chung quanh… chợt nó hoảng hốt nâng cả cốc lên làm ực một hơi! Cà phê đổ toé cả ra tay, ra bàn, dây cả vào cái áo đẹp của nó.
- Chạy đi mày!
Thằng Tuế lao vào phía trong cửa hàng, khu những người phục vụ. Chẳng hiểu chuyện gì, thằng Cổn cũng hoảng hốt chạy theo. Hai đứa suýt nữa thì va vào một chị bưng khay đầy những cà phê sữa, chanh đá. Thật là hú vía! Nếu va phải thì lột hết quần áo cũng không đủ đền. Mấy người trong cửa hàng nhớn nhác nhìn hai đứa bé. Một người quát:
- Hai thằng kia!
Chạy đâu!
Tiếng quát dữ dội quá; Cổn ta bủn rủn cả chân tay, xuýt thì lao xuống rãnh nước thải.
Hai đứa chạy qua một dãy nhà trống, vượt qua một cái sân rộng phơi than quả bàng, vọt ra cửa sau đường Tống Duy tân. Chạy đến đầu phố Cao Thắng rồi chúng nó mới dừng lại, thở hổn hển.
Cổn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thằng Tuế nhoẻn cười:
- Ông bô tao!
Thằng Tuế rất sợ bố. Nếu bố nó trông thấy nó ngồi trong cửa hàng cà phê cà pháo thì chỉ có mà nhừ đòn.
- Mày là con nhà cán bộ chứ có phải là con nhà mất dạy đâu. Mày đừng làm tao xấu mặt với thiên hạ, liệu hồn tao thì vặn cổ.
Bố nó thường mắng như vậy. Ông ta dữ như cọp. Nhưng cũng chóng quên. Đánh con buổi trưa, chiều về lại cười, gắp thịt gà vào bát nó rồi! Người ta bảo những người hói trán, mặt béo đỏ phừng phừng thường có tính như vậy. Còn bà mẹ thì đối với con bằng kiểu khác hẳn. Thỉnh thoảng bà lại giao cho con đi lấy hộ vài lạng mỳ chính, dăm gói tiêu bắc… Toàn là những cuộc mua dấm bán dúi, thanh toán tiền nong với nhau từ lúc nào, thằng Tuế chỉ việc đến nhận hàng mang về. Mỗi lần như thế, bà Tuế lại phải “lót tay” cho thằng Tuế năm hào hoặc một đồng. Cái tiếng “lót tay” là do bà mẹ truyền ra. Có lần một người bạn hàng đến chơi, chị ta khen
thằng Tuế ngoan, được việc. Bà mẹ âu yếm bảo:
- Chị tưởng dễ mà nó làm cho đâu! lần nào cũng phải có cái gì lót tay đấy!
Lót tay nghĩa là như thế. Cần người khác làm cái
gì cho mình thì phải “lót tay” họ. Đơn giản, tiện lợi!
Bây giờ mặt trời đã lên cao, nóng lắm rồi. Sau một cuộc chạy chí tử, hai thằng đầm đìa mồ hôi, khắp người nổi rôm lên, ngứa muốn phát điên. Lúc này mà có một cái máy nước không người thì phải biết! Song có bói cũng không ra cái máy nước ấy! Càng nắng người ta dùng nước càng nhiều. ở vòi nước nào cũng có hàng dãy thùng xếp vòng vèo như con rắn. Mà nước chảy thì chậm rì rì. Cứ gọi là mười hai giờ đêm mới vắng người.
- Về nhà tao tắm? - Thằng Cổn rủ.
Hai đứa dễ dàng nhất trí với nhau. Tắm giếng cũng tốt chán. Nhưng đi được một đoạn thằng Tuế lại thay đổi ý định. Chúng nó chạy qua sân vận động, chui qua phố Tân Giang.
Ngoài sông có bến tắm rất tốt, lúc nào cũng đông người - phần lớn là lũ trẻ. ậ đấy chúng
tha hồ lặn hụp, nô đùa.
*
Lúc ấy bác Hải gái đã đi nhận hàng về. Bác gánh một gánh trúc nặng, những thanh trúc đã tiện ngắn để ghép thành mành.
Bước vào nhà, bác thấy trống tuyênh, chẳng thấy thằng Cổn và cái Ngà đâu! Đồ chơi của con Ngà vứt tung toé trên nền nhà. Đây chiếc ô tô, kia cái chong
chóng. Trên bàn, bát đĩa lổng chổng, cái thì úp, cái thì nghiêng. Nước mắm đổ lênh láng ra mâm. Bác gọi mấy lần cũng không thấy đứa nào trả lời. Quái, chúng đi đâu cả? Vừa mệt vừa nóng, bác giận sôi lên. Hàng xóm đi vắng cả, chẳng biết hỏi ai.
Bác Hải gái quyết định phải đi tìm con, Bác vốn biết tính thằng Cổn. Nó là một thằng bé rất mải chơi, có khi để em lạc cũng nên.
Bác vừa khép cánh cửa sau lại, định đi thì, trời ơi! Bác thấy cái Ngà ngồi đó, ngay trong xó cửa. Con bé, tay cầm chiếc thìa, tựa đầu vào vách, ngủ ngon lành. Bên cạnh nó bát cơm ăn dở, ruồi bâu đen kịt. Thấy động, lũ ruồi bay lên vù vù… Bao nhiêu nỗi hoảng hốt, tức giận tan biến hết, lòng thương con dào dạt, bác Hải gái ôm lấy cái Ngà. Con bé mở choàng mắt, tiếp tục nhai cơm trong mồm! Rồi, nó nhận ra nó đang ở trên tay ai, kiền khóc oà!
Một lúc sau con
bé Ngà đã được tắm rửa sạch sẽ, nhà cửa đã được dọn dẹp phong quang. Bác Hải gái ngồi xâu mành, cái Ngà ngồi bên cạnh… có lẽ đã đến một giờ chiều. Nắng đã bắt đầu chếch trước cửa. Ngoài đường người giảm bớt; vào giờ này, để tránh nắng, bất đắc dĩ người ta mới phải ra đường. Trời tuy nắng gắt nhưng không nóng lắm, bởi gió nồm nam đã lên, thổi từng đợt, từng đợt nghe rào rào…
Hai mẹ con vừa làm vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Thỉnh thoảng bác
Hải gái lại dừng tay, khẽ cù cái Ngà. Nó vội nó tránh rồi cười nấc lên. Có lúc nó ngước đôi mắt như hai hạt nhãn trong
suốt ấy, nhìn mẹ, chờ cho mẹ cù. Cái Ngà là út, cũng là thứ tư. Trên cái Ngà là Cổn, trên Cổn là chị Nam, trên chị nam là anh Hải. Anh đang trong bộ đội. Bác Hải đẻ thưa nên từ anh Hải xuống đến Ngà, cách gần hai mươi tuổi! ở các nhà khác thì thế nào cũng xảy ra tình trạng anh em tranh cãi, thậm chí đánh lộn nhau. Nhưng nhà này thì không, bởi đứa này cách đứa kia khá nhiều tuổi. Những trò chơi đứa nhỏ thích thì đứa lớn đã chán từ lâu. Nói chung mấy đứa con bác đều ngoan
ngoãn, dễ bảo, chỉ có thằng Cổn là ngang bướng. Bác rầy la nó luôn, nhưng cũng biết là cái tính trời phú cho nó. Đấy, cái trán nó dô thế! Con nít trán dô thì còn phải nói! Ngày mới đẻ, nó đã là một đứa bướng phát khiếp. Nó đã khóc thì đố ai dỗ, đã ngậm núm vú thì đừng hòng dứt ra nếu nó chưa no nê. Đêm ngủ, nó đạp tứ tung, cứ trồi đầu lên. Mới lên một đã biết đánh nhau với con hàng xóm. Hễ đánh nhau là mặt nó lì lì, đau mấy cũng không thèm khóc. Thằng bé ưa nịnh, hễ phổng mũi lên là việc gì cũng làm tăm tắp. Nhưng chỉ được một lúc, rồi đâu lại vào đó. Bác Hải trai bảo: “con nít nó thế lớn lên biết nghĩ nó khác đi chứ! Bác gái cũng vậy. Thiếu gì đứa trẻ bướng nướng là nghịch bạt tử, phá gia, vậy mà lớn lên lại thành anh hùng, được huân chương, ăn nói lễ phép đáo để. Biết thế, nhưng bố mẹ nào lại dám để cho con cái muốn ăn nói, làm gì thì làm. Bác Hải phải luôn miệng bảo ban, quát mắt doạ dẫm nó. ấy vậy mà lúc này nó vẫn làm bác sợ hết hồn!
Nghĩ về con, bác Hải gái thở dài…
Thằng Cổn mà biết thế chắc là nó mủi lòng. Nhưng nó đâu có biết được. Lúc này nó đang vùng vẫy uồm uồm giữa dòng sông. Nó bơi giỏi như rái cá. Và chẳng biết học từ bao giờ, nó thạo rất nhiều kiểu bơi: nào là ếch, bướm, sải, ngửa… Đặc biệt là khi nó bơi trườn thì ai nhìn cũng phải mê, cứ như mộ cái xà-lúp! Nó như một mũi tên bắn trên mặt nước. Xung quanh nó bọt nước sủi ngầu, sùng sục như quanh chân vịt tàu thuỷ.
Bọn trẻ tắm mãi đã mệt phờ, chúng nó lần lượt lên bờ, đứa nào cũng nổi gai ốc! Tuy tắm lâu như vậy nhưng có đứa vẫn bản không chịu được. Ghét bám đầy, đặc biệt là quanh cổ. Một khoanh đen sì! Có lẽ đến hàng tạ ghét, không kém!
Mặc quần áo xong, chúng kéo nhau về thành một dây rồng rắn. Trong sân bóng các cầu thủ đội cơ khí đang tập luyện để chủ nhật này đấu giao hữu với đội thủ công nghiệp.
Bất cứ ở đâu, các cầu thủ luôn luôn là niềm hấp dẫn vô cùng đối với bọn trẻ. Lũ trẻ ùa vào sân, quấn lấy chân các cầu thủ. Hễ bóng lăn ra xa là chúng lại được một dịp tranh cướp. Đứa nào cũng mong
giành được bóng để biểu diễn những cú chuyền nghệ thuật. Có đứa còn nịnh các cầu thủ chính cống đến nỗi có khi hai tay bê quả bóng đến tận chân cho các chú.
Bọn thằng Cổn chơi đùa ở sân bóng mãi đến xế chiều, Cổn bây giờ mới nhớ ra, nó đã để cái Ngà ở nhà một mình, đi chơi suốt từ sáng đến giờ!
Một trận đòn là điều không tránh khỏi. Gần tới nhà tự nhiên thằng Cổn đi chậm lại. Trong cái đầu bé nhỏ của nó bắt đầu nẩy ra bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu âm mưu. Lần này thì chắc là không có cách gì tránh được cơn thịnh của mẹ đâu. Nó nghĩ ra nhiều cách. Nào là phải đi họp, nào là bố nhắn sang cơ quan bố có tí việc, nào là… Nhưng tất cả những lý do ấy sẽ bị lộ ngay. Mẹ tinh ý lắm, mẹ chẳng bảo cứ nhìn vào mắt có thể biết người ta nói dối hay nói thật! Bao nhiêu lần nói dối đều bị phát hiện rồi!
Đến cửa nhà chú Quốc, Cổn nảy ra một kế hoãn binh.
Nó sẽ vào nhà chú. Chú Quốc đang ngủ ở trong buồng, cô Quốc đi làm chưa về. Mấy đứa con chú chơi ở sân sau. Thấy Cổn vào, chúng cũng chẳng nói gì, cứ điềm nhiên chơi trò cô y tá. Bố chúng đã dặn, có ai lạ vào thì hỏi, nhưng anh Cổn đâu có phải là người lạ.
Cổn cũng chẳng cần hỏi chúng, đi thẳng ra vườn. Nó lách rào chui vào vườn cụ Kế. Ông cụ vốn là nhà giáo, nay đã về hưu, suốt ngày cứ đeo cái kính to cồ cộ, ngồi đọc những quyển sách bằng tiếng Pháp. Mắt cụ kém lắm, tai lại nghễnh ngãng. Có đi sát bên cụ, cụ cũng chẳng hay, chỉ việc lách qua một hàng rào nữa là về đến nhà an toàn. Việc này rất dễ dàng vì hàng rào của tất cả mọi nhà ở phố này đều có sẵn một lỗ để có thể chui qua được.
Cổn lần vào đến giếng, thấy nhà vắng lặng, chắc chắn là mẹ ở nhà trên. Nó lần qua bếp, tót ngay vào buồng. Đúng là mẹ ở nhà trên thật, bởi vì Cổn nghe tiếng mẹ rì rầm nói chuyện với ai. Cổn trèo lên giường, ghé mắt qua cửa sổ tròn. ở đây nó nhìn ra ngoài nhà rõ mồn một, nhưng ngoài nhà nhìn vào thì không thể thấy gì.
Mẹ ngồi quay lưng lại phía Cổn, xâu mành. Cạnh mẹ là cái nhà con bé tý toáy nghịch cái gì đó. Cạnh cái Ngà là cái Lê! Cái Lê đến đây từ lúc nào? Chắc là nó đến để “hót” chuyện ở trường thôi! Và từ lúc nó đến chăc đã “hót” đủ thứ rồi. Nhà Lê ở đối diện nhà Cổn, nhưng hai đứa không chơi với nhau, nói đúng ra là Cổn không thèm chơi với nó. Nó là con gái, song điều đó không quan
trọng - con
trai vẫn có thể chơi thân với con gái được chứ, nếu hợp nhau. Cái làm cho thằng Cổn không thể thân với cái Lê, lại còn ghét nữa là khác, là vì những chuyện ở trường nhẽ ra nên để ở trường thì nó lại đem về kể thông thốc!
Cổn chăm chú nghe câu chuyện giữa mẹ và Lê. Nhưng hai người nói nhỏ quá. Thằng Cổn phải ghé sát vào cửa sổ, lại còn phải dùng tay kéo căng vành tai
ra.
Cái Lê nói:
- Bác ạ! Gội đầu bằng bồ kết thì nó dài tóc ra ấy nhỉ! Vừa nói Lê vừa vuốt tóc mình, chả là cô bé có mái tóc ngắn cũn cỡn.
- ừ! - Mẹ trả lời - lại còn đen mượt nữa! Dưng mà con gái tóc dài quá là khổ đấy!
- Phải chải nhiều bác nhỉ!
- à, bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?
Mẹ chợt hỏi. Chiếc đồng hồ bàn để ngay trên nóc tủ, cạnh cửa sổ. Thật tai hại quá, cu Cổn trượt chân giáng cái đít đánh sầm xuống giường!
- ối! Cái gì thế?
Cả mẹ và cái Lê đều ngạc nhiên hỏi.
- Cháu xem hộ bác cái gì trong buồng ấy!
Cổn ta hoảng thật sự! Giáp mặt cái Lê lúc này mất giá trị quá. Nó cáu cái đít vô tích sự quá chừng!… Nhưng trong ghian nguy người ta hay nẩy ra những sáng kiến tuyệt vời. Nhanh như chớp, Cổn chui tọt xuống gầm giường, bò vào góc tối nhất.
Cái Lê cũng không phải là đứa dũng cảm. Nó đẩy cửa rộng ra rồi cứ đứng ở ngoài nhìn vào.
- Chẳng có gì cả bác ạ! Chắc là con chuột đấy!
Cái Lê đã bước ra, nhưng nghĩ thế nào nó lại ngó vào gầm giường. Nguy quá, có thể nó sẽ thấy. Cổn giả bộ chuột kêu chít chít.
Tiếng kêu chả giống lắm, song
cái Lê cũng bị lừa.
- Đúng là chuột rồi bác ạ! - Lê quay ra nói với bác Hải gái.
- Bác bảo bạn Cổn làm một cái bẫy đi, chuột nó ham ăn lắm!
- Thằng Cổn nhà bác thì có làm được cái gì bao giờ! Đi chơi suốt từ sáng cũng chưa về đấy!
Giọng mẹ không có vẻ giận dữ. Thằng Cổn thấy đỡ lo hơn. Nhưng nó liền hối hận: nếu lúc nãy đàng hoàng về nhà, lại là tốt?
Lê đã về. Cổn vẫn còn thu lu trong gầm giường, nghĩ cách nên ra dàn mặt mẹ thế nào?
-------------------------
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P1.Buổi học cuối năm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P2.Một ngày
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P3.Cô Tấm mảnh khảnh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P4.Ngã ba Bia
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P5.Mầm xanh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P6.Nhóm ba người
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P7.Tai họa
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P8.Việc cấp bách
- Có một mùa hè - Đặng Ái_ P9.Phải giữ bí mật
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P10.Một gia đình đầm ấm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P11.Bộ quần áo của đội trư...
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P12.Trên bãi biển
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P13.Người về từ thủ đô
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P14.Tạm biệt mùa hè
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét