Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Có một mùa hè - Đặng Ái_P11.Bộ quần áo của đội trưởng

11. Bộ quần áo của đội trưởng

Có thể nói cả đêm ấy không ai ngủ ngon. Mặc dù mí mắt nặng trĩu nhưng cơn ngủ cứ chập chờn. Thì làm sao mà ngủ được khi ba lô quần áo, mọi thứ đồ dùng đã sẵn sàng ngay đầu giường ấy, chỉ chờ đến sáng.
Đêm hình như dài quá sức tưởng tưởng. Một lần mở choàng mắt, mới chỉ có mười hai giờ. Thiếp đi, ba giờ hơn đã vùng dậy. Rồi phải vào ngủ nữa. Cả nhà cứ phải lủng củng với thằng Hoạch như vậy. Thế mà lúc cái đồng hồ nhà bác Nghiệp treo ở bức vách hai nhà kêu reng reng, đúng năm giờ, Lê lay gọi mỏi tay, Hoạch ta cũng không thèm dậy cho.
Lê cũng khó ngủ nhưng nó không làm ồn ào. Nó luôn luôn sờ tay lên cái ba lô đựng đồ dùng, trong đó có bộ quần áo mới. Một cái áo phin pha ni lông trắng, là chết ly và cái quần âu màu xanh tím than bằng thứ vải chéo dày và bóng. Lê vẫn mơ có một cái quần lụa cơ. Nhưng nhà không còn phiếu vải nữ. Song mặc quần âu cũng tốt. Như vậy có vẻ gọn gàng hơn. Và nếu ở trường cần học sinh mặc đồng phục thì bộ quần áo mới của Lê chính là đồng phục rồi…

Không ngủ được nhưng Cổn ta không trở dậy lủng củng mà lại nằm mơ. Nó mơ là nó ngủ qua đêm. Rồi nó trở dậy, diện vào, cùng các bạn đi ra bãi biển. Sóng vỗ ầm ào, hấp dẫn quá, chúng nhẩy ào xuống tắm. Chợt Cổn sặc nước, nó ngạt thở vùng vẫy nhưng vẫn thấy ngạt, thấy có một cái gì rất nặng đè lên mặt. Nó cố gắng kêu lên nhưng kêu không thành tiếng. Rồi không hiểu sao người nó nhẹ hẳn đi, nó thở dồn dập, mở mắt ra, biết mình vừa mê ngủ. Nó nhắm mắt lại, cố hình dung lại cảnh bãi biển… Và nó lại chìm trong giấc mơ rằng nó và các bạn đã tới bãi biển rồi.

Không riêng gì Lê, Hoạch hay Cổn. Đứa nào cũng có một câu chuyện lý thú về đêm ấy kể cho nhau nghe, lúc chúng chạy ra ngã ba tập thể dục.

Mặc dù vẫn tập thể dục như hàng ngày nhưng không đứa nào hào hứng lắm. Ngay cả Cổn cũng hướng dẫn các bạn chiếu lệ. Tuy vậy đội hình vẫn rất đều nên anh Phiệt và chị Cầm không thể trách các em.

Tập thể dục xong mới là năm giờ rưỡi. Còn những hai tiếng nữa, đúng tám giờ mới là giờ xuất phát.

Vậy mà tất cả đã chuẩn bị xong.

Hai tiếng rưỡi để chờ đợi! Đó đâu phải là quãng thời gian ngắn ngủi. Bọn trẻ bồn chồn vô kể. Cổn giở ba lô ra mấy lần. Nó chỉ sợ bỏ quên thứ gì. Nhưng làm sao mà quên được: khăn mặt này, bàn chải này, xà phòng này, quần áo, quả bóng chưa bơm, mấy cái cọc tre, một cuộn dây, một vỏ chăn, con dao nhíp… không sót thứ gì. Nói chung trong ba lô đứa nào cũng ngần ấy thứ có đứa nào còn được phân công mang thêm xoong nồi, củi đun nữa.

Cuối cùng, không chờ đợi được, mới hơn bảy giờ, nhiều đứa đã tập trung tại nhà Cổn. Vì có nhau, chúng đỡ bồn chồn hơn.

Lúc này anh Phiệt và chị Cầm đang ngồi trong văn phòng hợp tác xã vận tải Quang Vinh. Khác với các đội bạn, đội Lý Tự Trọng có một ưu thế đặc biệt. ấy là hợp tác xã Quang Vinh ở ngay trước Ngã Ba Bia. Phần nhiều xã viên Quang Vinh cũng ở quanh đây. Hợp tác xã có một đội chuyên đưa khách trên đường Sầm Sơn. Trước đây họ dùng xe ngựa. Những chiếc xe chẳng khác gì xe bò, chỉ khác là dài hơn một chút có hai tấm ván bắc hai bên làm ghế và có mui che, do một ngựa kéo. Nhưng chiếc xe ngựa có vẻ thơ mộng nhưng cũng khá bất tiện. Tốc độ chậm, thỉnh thoảng ngựa ta lại giở chứng lồng lên, hoặc vừa chạy vừa bĩnh ra trước mặt khách. Gần đây người ta đã thay xe ngựa bằng xe lam. Cả một đội xe lam mười mấy cái, màu xanh cánh chả, xinh xinh, chạy khách suốt ngày, được mọi người rất ưa thích.

Ban quản trị quyết định dùng một số xe lam chở đội thiếu niên đi cắm trại, không lấy vé. Vì vậy mới có cuộc "đàm phán" giữa anh chị phụ trách và hợp tác xã lúc này.

Tám giờ kém mười lăm. Anh Phiệt và chị Cầm ra ngã ba. Đứng trên bậc tam cấp nhà bia, anh thổi một hồi còi theo nhịp ba tiếng một.

Tuýt tuýt tuýt! Tuýt tuýt tuýt!

Nghe hiệu còi, bọn trẻ trong những căn nhà gần đó ùa cả ra, như trong một trận phục kích, các chiến sĩ khi nghe hiệu lệnh xung phong. Bỗng chốc ngã ba ồn ào hẳn lên, sặc sỡ những màu áo trông rối cả mắt. Hình như các cô cậu đã mặc vào bộ quần áo đẹp nhất của mình. Lê cũng vậy, hôm nay cô bé sáng như một đoá hoa. Bộ quần áo mới toanh, mặc vừa khéo đã tôn nước da trắng và khuôn mặt xinh xắn của Lê lên rất nhiều. Vì là chẳng mấy khi có quần áo mới để mặc nên cô bé có vẻ bẽn lẽn, thiếu tự nhiên. Lê ngỡ như ai cũng nhìn mình mà bình phẩm về bộ quần áo mới này. Kể cũng đúng như vậy. Bọn trẻ vây vòng trong vòng ngoài quanh đội trưởng, khen ngợi một cách nhiệt tình. Có đứa còn gọi Lê là nàng Lọ Lem có ba hạt dẻ.

Bọn Cổn, Dong, Xuyên không tham gia vào việc đó. Các cậu ngồi riêng ra một góc. Lê đã làm kế hoạch bí mật của các cậu bị hỏng.

Số là sau ba hôm liền đi câu cá, các cậu kiếm được tám mươi bốn đồng sáu hào. Các cậu quyết định mua bẩy cái kem. Tiền còn lại, các cậu bàn cách đem đến nhà Lê. Đem tiền đi cũng không dễ đâu nhá! Tính tình cái Lê khí khái như thế, đưa thẳng, nhất định Lê không nhận đâu. Dong nghĩ ra một cách mà cả bọn phải công nhận tài tình. Dong và Cổn được cử ra thực hiện kế hoạch đó. Hai đứa đã chuẩn bị xong, định sang nhà Lê ngay từ chiều, song lại vướng trận mưa to, thành ra tối mới đi được. Nhưng nhà Lê lại đóng cửa thin thít. Hai cậu đành đứng ngoài hè nhìn vào. Lúc ấy cả nhà Lê đang quây quần nói chuyện gì, thỉnh thoảng chỉ thấy thằng Hùng cười khanh khách, thấy cái Na chồm chỗm trên tay bác Vấn gái… Cổn rụt rè gõ cửa. Nhưng trong nhà không ai nghe. Nếu chỉ có mấy chị em cái Lê không thôi thì có thể đập cửa ầm ầm. Còn bầy giờ làm thế thì khá mạo hiểm. Vẫn biết bác Vấn trai rất hiền lành, nhưng ai biết bác có thể quát lên thế nào khi thấy hai thằng bé trông chẳng thằng nào có vẻ đàng hoàng cả? Cẩn thận kẻo bị bạt tai cũng nên. Nghĩ thế hai cậu đành ra ngoài hè chờ đợi.

Phải rất lâu người trong nhà mới chịu đứng dậy. ấy nhưng cũng không ai mở cửa trước ra cả. Cái Lê ra sau nhà, lục đục làm việc gì! Cổn bèn đánh bạo dắt thằng Dong chui qua cổng nhà bác Nghiệp, rẽ rào sang nhà Lê. Thấy có người thấp thoáng ở vườn, Lê suýt kêu lên vì sợ hãi.

- Bọn tớ đây! - Cổn vội nói khe khẽ.

- Sao các cậu không đi đằng trước nhà>

- Vì chuyện bí mật lắm!

Ba đứa đứng thì thầm bên gốc cây na. ánh điện từ xa chiếu vào chỉ le lói, chúng không nhìn rõ mặt nhau. Thằng Dong bắt đầu bịa, giọng thì thầm đầy vẻ thần bí:

- Chúng tớ có một câu chuyện rất bí mật, cậu có muốn nghe không?

- Chuyện gì nào?

- Nhưng không phải là chúng tớ mê tín đâu nhá! Bạn phải thấy đây là phép lạ thật!

- ừ, thì ai đã nói gì! - Lê bắt đầu nóng ruột, nó có cảm giác hai bạn nghĩ ra chuyện gì đùa dỡn đây?

- Bạn phải giữ bí mật nhá! - Thằng Dong vẫn giữ chiến thuật chùng chình làm cho điều nó sắp nói tăng thêm phần giá trị - Nếu không giữ bí mật thì hỏng bét hết cả.

- ừ !

Hiện giờ bạn có mong ước gì không?

ồ! Sao chúng lại hỏi mình thế? Cái Lê bắt đầu nghi ngờ và cảm thấy sẽ xảy ra một cái gì không bình thường. Sao chúng lại hỏi đến mong ước nhỉ? Lúc nào người ta chẳng mong ước một điều gì đó thật tốt đẹp đến với mình? ấy là chưa nói người ta còn có những mong ước phải theo đuổi suốt đời.

- Mong ước thật cụ thể ấy! - Cổn thêm vào, cũng lấy giọng thì thầm.

- Có. Nào, kể đi.

- Đừng vội. Nghe nhé, bữa nọ tớ lục lọi trong đống sách báo khổng lồ của bác tớ và tìm thấy một quyển sách từ ngày xưa. ở trong đó có ghi một câu thần chú vô cùng linh thiêng. Tớ đọc thử, thấy nghiệm ghê lắm. Tớ nói cho Cổn biết cũng thấy rất nghiệm.

- Phải đấy, tớ niệm chú bèn thấy ngay điều mình mong ước - Cổn xác nhận.

- Chúng tớ quyết định dạy cho Lê câu thần chú ấy, vì Lê là bạn rất tốt, rất đáng yêu của chúng tớ. Lê mong ước gì cứ niệm chú sẽ thấy. Chẳng khác gì cô Tấm đâu!

Dong thì thầm nhỏ hơn, ghé hẳn vào tai Lê, đọc cho Lê nghe câu thần chú của nó. Cổn dặn thêm:

- Khi lên giường ngủ, đọc năm lần!

Hai đứa bắt Lê nhẩm lại câu thần chú cho thật thuộc. Sau đó hai cậu lại vọt qua rào, chui qua cổng nhà bác Nghiệp.

Lê thuộc câu thần chú rất nhanh. Vừa nhẩm nhẩm mấy câu đó Lê vừa thấy vui thích lạ lùng. Nó có cảm giác như đang sống trong một câu chuyện cổ tích nào đó mà nó là nhân vật chính, một cô bé nghèo nhưng lại có nhiều bạn tốt, lúc nào cũng tìm cách mang lại niềm vui cho cô. Mà quả thực, những người bạn như Cổn không phải bạn tốt sao? Lê còn vui thích hơn nữa khi thấy mình cũng rất xứng đáng với những người bạn ấy. Tình cảm đầm ấm ấy theo Lê đến tận lúc lên giường đi ngủ. Trong lúc chập chờn, nhớ tới lời các bạn dặn, cô bé không khỏi mỉm cười trong bóng tối. Làm gì có câu thần chú nào! Lê không tin có phép lạ. Các thầy cô và mọi người lớn đều bảo Lê những phép lạ ấy chẳng qua là mơ ước của con người mà thôi. Song chính Lê cũng đang mơ ước đây! Hay là thử… xem thế nào! Và Lê xoay người lại, khẽ áp miệng vào gối đọc…

Độ mươi phút sau Lê ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, theo thói quen, Lê dậy rất sớm. Bởi cơn mưa lúc chiều và suốt đêm sương xuống nên khắp vườn đất ẩm Lê đi chân không, thấy mát dịu. Mặt trời còn chưa mọc, nhưng phía đông đã ửng hồng. Gió đang thổi nhè nhẹ ra phía biển. Nó khẽ lay những cành cây trong vườn làm sương rơi xuống lộp độp. Sương rơi cả lên tóc, lách cả vào cổ Lê. Cô bé đi gần đến cây na. Hình như có một quả na đêm qua đã mở mắt, làm thoảng lên một mùi thơm dịu dàng. Cây na nhà Lê năm nay rất sai quả. Từ đầu vụ đến giờ đã hái được hơn mười quả rồi, trên cây vẫn còn đến hơn chục quả nữa, đang chín dần.

Lê đi quanh gốc cây na, cẩn thận nhìn và nắn thử những quả đã nứt kẽ trắng và màu xanh đã nhạt hơn những quả khác. Có hai quả chín. Lê định hái, chợt có vật gì trăng trắng từ trong khóm lá rậm phía trên quả na rơi xuống. Đó là cái phong bì ướt đẫm sương đêm. Lê cầm lên và nhớ tới câu thần chú, chả lẽ… chả lẽ câu thần chú ấy lại linh thiêng thật ư? Nếu vậy thì… Tay Lê run run, nhịp tim đập rộn lên. Cứ như trong chuyện thần thoại. Nào, bây giờ thì ta mở ra; chắc chắn là trong đó sẽ có một bộ quần áo thật đẹp, có thể là đẹp hơn ta mơ tưởng cũng nên. Cô bé nghĩ đến bộ cánh của các tiểu thư, công chúa ngày xưa. Mở ra nhé? Lê thận trọng bóc phong bì. Cũng dễ thôi, sương ướt đã làm bong gần hết rồi. Lê thấy có một mảnh vụn mì sợi, rõ ràng là ông tiên không có hồ tốt để dán. Nhưng cô bé không để ý đến điều đó lắm.

- A!…

Lê thốt thành lời. Không có bộ quần áo sặc sỡ nào cả. Thay vào đó là mấy tờ giấy bạc đã cũ, một số tờ đã gần rách đôi! Lê có vẻ thất vọng. Nhưng lại nghĩ ngay, hay là ông tiên cho tiền để Lê tự sắm lấy cũng nên. Vì ông tiên sống xa xưa quá rồi đâu biết được "bây giờ người ta ăn mặc như thế nào". Tuy nhiên giả thuyết đó không có cơ sở gì cả. Nếu xé phong bì ra, rút ra ở đó một bộ quần áo nhỏ xíu cầm trên tay, rồi bỗng chốc lớn lên thành quần áo thật thì khỏi nghi ngờ điều gì! Đằng nay… lại là tiền!

Nghi hoặc, cô bé xé toang cả phong bì ra.

- O… đây rồi!

Phong bì làm bằng giấy kẻ dòng, đã viết một mặt. Lê đọc qua những chữ quen thuộc. Đây là tờ giấy xé từ vở toán. Một bài tập hình có cả hình vẽ một hình chữ nhật và ở hai cạnh còn ghi 40 mét và 30 mét. Tính diện tích. Phía dưới là bài giải. Chữ "Đáp số" viết rất đậm, có đóng khung cẩn thận bằng 1200 mét vuông. Chữ Cổn đây mà!

Lê bỗng hiểu ra tất cả. Đây chẳng qua là Cổn muốn như vậy. Thảo nào bữa nọ cậu ta nhất định không nói cho Lê biết chuyện bí mật của cậu ta làm Lê giận một buổi! Thì ra chuyện bí mật ấy là thế này đây! Bạn Cổn, bạn Dong ơi! Các bạn thật là những người bạn tốt! Nhưng Lê đã có quần áo mới rồi, bằng tiền của mình làm ra. Chỉ ngày mai hoặc ngày kia thôi là Lê sẽ có bộ quần áo ấy. Còn số tiền này, lòng tốt của các bạn đây. Nhưng các bạn đã kiếm được bằng cách nào? Lê muốn chạy đến nhà Cổn ngay, hỏi cho rõ. Song nhạc tập thể dục đã vang lên. Đã đến giờ ra ngã ba. Mà chuyện này phải xem thế nào đã, không nên để cho mọi người biết vội. Lê đành giấu tất cả vào cặp sách.

ở ngoài ngã ba, thấy Lê, Cổn hỏi ngay:

- Hôm qua cậu có niệm thần chú không?

- Có - Lê trả lời - câu thần chú thiêng ghê lắm. Sáng nay mình ra chỗ cây na, thấy ngay một bộ quần áo rất đẹp nhá, lại con ngựa nữa, và cả đôi giày, giống hệt giày cô Tấm ấy!

Đầu tiên Cổn còn nghe một cách bình thản, thậm chí cu cậu còn tủm tỉm cười nữa. Nhưng sau rồi Cổn ngớ cả người ra vì…vì…quá ngạc nhiên? Chả lẽ…chả lẽ… cái câu thần chú thằng Dong lấy trong sách ra lại đúng thật hay sao? Cổn đưa mắt tìm Dong để cầu cứu, nhưng chẳng thấy nó đâu cả. Cái thằng, lại dậy muộn rồi!

Mặt cái Lê cứ bơ đi, như là chuyện thật vậy.

Mãi sau Cổn mới bình tĩnh hỏi:

- Thật không?

- Thật thế! Câu thần chú đến thiêng ạ!

- Cậu có thấy phong bì không nào?

Cái Lê cắn môi suy nghĩ một lát:

- Có chứ! Tớ lôi tất cả trong phong bì ra mà!

Chẳng biết là Cổn còn lục vấn Lê đến bao giờ nếu anh Phiệt không gọi:

- Cổn đâu, còi lên!

- Tí nữa nhá - Cổn hẹn Lê rồi quay ra rú một hồi còi lảnh lói.

Buổi tập thể dục xong, trong khi các bạn kéo nhau đi tắm thì Cổn kéo Dong chạy về nhà Lê.

Nhưng khi Lê ném cái phong bì ra với một chuỗi cười khanh khách thì các cậu hiểu rằng đã lại "một-không"! Chưa cậu nào kịp lên tiếng thì Lê đã nói, giọng nghiêm nghị:

- Bạn nào nghĩ ra chuyện này, nói mau đi! Với lại tiền kiếm ở đâu?

Hai thằng đưa mắt nhìn nhau, không ngờ tình thế lại ra thế này.

- Nào các cậu nói đi. Đừng có bịa ra đấy!

Cổn huých Dong một cái, ra hiệu. Nhưng Dong tỉnh khô "như người ngoại quốc", thành ra Cổn phải nói:

- Tiền chúng mình câu cá. Mà không phải chỉ hai thằng đâu, tất cả những bảy đứa kia!

Cổn định kể tên năm đứa kia, thì Lê đã ngắt lời nó:

- Thôi được rồi. Thế thì tiền này là tiền chính đáng. Tớ cũng hiểu ý các cậu rồi. Tớ rất cám ơn các cậu. Nhưng tớ không muốn nhận đâu, các cậu đừng hỏi vì sao?

Lê rất cảm động, nhưng không biết nói gì hơn, nó dúi cái phong bì tiền vào tay Cổn. Cổn đẩy tay Lê ra, thấy rất buồn vì, cuối cùng Lê chẳng nhận sự giúp đỡ của chúng.

- Nhưng tiền này để làm gì bây giờ? - Dong hỏi.

Thế nếu Lê không lấy thì để làm gì? Đó không phải là một câu hỏi dễ trả lời. Cả ba đứa đều quyết định đi hỏi anh Phiệt và chị Cầm.

Thằng Dong kể lại chuyện một cách tỉ mỉ. Anh Phiệt và chị Cầm đều nghe nghiêm túc. Xong anh Phiệt bảo:

- Các em quan tâm đến bạn có ý thức giúp đỡ bạn như vậy là rất tốt. Anh và chị Cầm hết sức hoan nghênh. Có như thế mới là tình bạn chân chính! Nhưng Lê đã có quần áo rồi, nhất định không chịu nhận số tiền ấy cũng là rất đúng. Bây giờ các em thử nghĩ xem có thể coi số tiền này là của công, làm quỹ cho đội được không? Rồi ít hôm nữa, mua cho mỗi bạn một cái gì đó làm kỷ niệm mùa hè này?

Thằng Dong reo lên.

- Em đề nghị mua sách! Mua cho mỗi bạn một cuốn "Cô bé và hoàng tử ạ!"

Chị Cầm khẽ cốc vào đầu Dong, cười:

- Bạn nào cũng một cô bé và hoàng tử cơ à?

Chị đề nghị mua tặng mỗi bạn một cuốn sổ tay. Như vậy lúc bước vào năm học mới em nào cũng có sổ tay sử dụng làm sổ tay toán học, văn học, hay ghi nhật ký cũng tốt.

ý kiến chị Cầm không chê vào đâu được. Cả ba đứa đồng ý ngay. Anh Phiệt cũng bảo ý kiến rất hay. Anh nói thêm:

- Còn bạn Cổn, anh và chị Cầm sẽ có một món quà đặc biệt tặng bạn. Nhưng lúc này phải bí mật đã.

Cổn không biết anh định tặng cái gì, song rõ ràng là anh Phiệt cũng là người rất thích bí mật. Cổn hỏi:

- Mua sổ tay cũng phải bí mật chứ ạ?

Chị Cầm cười:

- Các bạn muốn thì bí mật vậy. Ngoặc tay nào!

Đó, cả một kế hoạch to lớn của Cổn và Dong với sự tham gia tích cực của nhiều bạn khác cuối cùng kết thúc như vậy.

Anh Phiệt cho tập hợp hai hàng dọc. Tất cả đều đeo ba lô lên vai. Lê điểm danh, đủ cả. Cho các em ngồi xuống nghỉ rồi anh Phiệt phổ biến nội quy đi đường. Để chắc chắn, anh cho kiểm tra lần cuối cùng những đồ dùng mang đi. Anh thấy rất hài lòng vì các em đã chuẩn bị rất chu đáo. Mặt trời đã lên cao đến ngọn cây. ánh nắng ban mai thắm hồng đã toả khắp ngã ba. Buổi sáng mùa hè của một ngày tốt lành bao giờ cũng gây cho con người một cảm giác dễ chịu. Phố xá nhộn nhịp tưng bừng trong màu nắng. "Công viên" còn đơn sơ nhưng đã gọn ghẽ, thoạt nhìn cũng biết nó được bàn tay người ân cần chăm nom, chẳng còn hoang vu như ngày nào. Thấp thoáng trong những cái rọ bao quanh công viên đã có những phiến lá xanh của hàng cây non mới trồng. Chỉ một làn gió nhẹ thôi, những phiến lá ấy cũng rung lên như bàn tay đứa bé. Tuy còn mới mẻ nhưng những phiến lá ấy đã bắt đầu đem lại sự tươi mát cho mấy dãy phố trong những ngày nắng chói chang. Bọn trẻ nhìn hàng cây, bỗng thấy lòng xao xuyến. Vậy là sắp phải xa nhau, mà là xa những mấy ngày liền. Tuy nhiên các em cũng có phần yên tâm vì tổ cụ lão đã hứa sẽ chăm sóc, tưới tắm cây chu đáo trong lúc các em đi vắng.

Từ trong cổng hợp tác xã Quang Vinh một chiếc xe lam tiến ra, đỗ bên đường. Rồi mấy chiếc nữa ra theo. Tất cả bốn chiếc, đỗ thành một hàng. Một chú lái xe bước xuống, tắt máy, đưa tay vẫy về phía ngã ba, ra hiệu đã đến giờ xuất phát.

- Toàn đội! Nghiêm! - Anh Phiệt ra lệnh.

Bọn trẻ lập tức nghiêm cứng người.

- Phía xe lam, thường bước!

Hàng người chuyển động, như một con rết khổng lồ nhiều chân.

Bấy giờ các ông bố, bà mẹ, các em bé từ trong nhà cũng nô nức ra tiễn các bạn thiếu niên. Họ vây lấy bốn cái xe. Và vì họ không thuộc đội nào, không có ai làm chỉ huy nên họ mất trật tự ngay! Những bà mẹ tranh thủ dặn dò con lần nữa. Có bà còn nắm lấy tay anh Phiệt hay chị Cầm, tha thiết:

- Cháu trông em cẩn thận nhá! Nhất là có cho nó đi tắm biển thì trôn chừng! Sóng biển là kinh lắm!

Các em bé thì vỗ tay rối rít. Cũng có đứa nằng nặc đòi đi theo. Con Vui, thằng Hùng cứ bám riết lấy chị Lê và anh Hoạch chúng. Đứa nào cũng nước mắt rơm rớm. Bác Vấn gái phải ra sức dỗ dành. Biết cái Lê và thằng Hoạch được đi cắm trại, bác phải xin nghỉ phép. Vì nếu bác vẫn tiếp tục đi làm thì chẳng thể nào hai đứa đi cắm trại được.

Bác Hải gái cũng bế cái Ngà ra tiễn Cổn. Cổn bế lấy cái Ngà từ trên tay mẹ, con bé đã nặng lắm:

- Ngà ngoan, bữa nào anh về mang cho con ốc biển nhá!

Con bé đến là tham. Nghe nói vậy đòi đến là nhiều. Cổn cũng gật đầu. Bác Hải dúi vào tay Cổn tờ năm đồng mới nguyên:

- Con cầm lấy!

- Không, không! - Cổn chối đây đẩy - Mẹ! Con đã bảo mẹ rồi cơ mà!

- Thì cầm lấy mà tiêu…

Cổn nhất định không nhận. Mẹ cho thêm tiền làm gì

Mẹ không biết phải mình gương mẫu cho các bạn noi theo sao!

Dễ đến mười phút mọi người mới lên xe, ổn định xong chỗ ngồi. Anh Phiệt phân công Cổn ngồi xe thứ nhất, rồi đến Lê, chị Cầm. Xe cuối cùng anh ngồi. Như vậy mỗi người phụ trách một xe. Cổn lên xe, dõng dạc hỏi:

- Các bạn đã thuộc nội quy đi đường chưa? Thứ nhất là không được thò đầu, thò tay ra ngoài. Thứ hai phải giữ gìn trật tự…

Bọn trẻ nóng ruột dô lên, không để cho Cổn kịp nhắc lại điều thứ ba:

- Nhớ rồi! Nhớ rồi! Đi thôi…

Chú lái xe quay ra sau hỏi:

- Xuất phát?

Chiếc xe từ từ lăn bánh..

Tất cả mọi người đều giơ tay vẫy theo. Thế là bọn trẻ vi phạm kỷ luật ngay: Hầu như đứa nào cũng thò đầu thò tay ra vẫy lại. Nhưng vi phạm lúc này chưa nên phê bình, Cổn nghĩ. Cậu cũng giơ tay vẫy mẹ và em Ngà. Lát sau, đoàn xe đã bỏ những người đưa tiễn lại, tiến vào mầu nắng vàng rực rỡ…

- Các bạn hát lên đi! - Cổn ra lệnh, vừa vung tay lên bắt nhịp - "Muôn đời sau…" hai ba!

Thế là trong xe vang lên tiếng hát cao vút, trang nghiêm.

Ba xe sau nghe tiếng hát cũng bắt đầu hoà theo.


Muôn đời sau Lý Tự Trọng.
Còn như ngôi sao lấp lánh trên trời cao.
Anh đã ngã xuống cho chúng em hôm nay…

-------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét