Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Có một mùa hè - Đặng Ái_P12.Trên bãi biển

12. Trên bãi biển

Nắng biển mênh mông, cái nắng làm cho tâm hồn người nhẹ lâng, thanh thản. Dưới nắng, làn nước xanh ngăn ngắt, uốn vòng cung ở phía chân trới. Vô số cánh buồm nâu sẫm di động nơi đường vòng ấy. Buồm dày chi chít đến nỗi ngỡ như ngoài ấy có một bức thành bằng cánh buồm… Ngoài khơi xem chừng rất lặng, còn gần bờ, sóng như bầy trẻ hiếu động, thi nhau xô lên bãi cát phẳng như mặt gương. Trên bãi có những chiếc mảng đang được sửa lại. Đây là loại mảng làm bằng những cây luồng đã róc cật, rất cổ mà nghe đâu ngoài cửa biển này, chỉ một nơi nữa trên thế giới còn dùng, đó là một vùng biển hiu quạnh trên đảo Gia va của nước In-đô-nê-xi-a.
Gió rào rào trên ngọn dải phi lao chắn cát. Trong rừng phi lao đang tuổi niên

thiếu kéo dài theo bờ biển ấy người ta có thể làm bao chuyện kỳ thú. Nào là chơi trốn tìm. Nào là mắc võng trên cành cây. Nào là nằm dài trên cát, cho ánh nắng dọi xuống dịu dàng trên thân thể. Nhưng thú vị nhất có lẽ là đuổi bắt những chú tắc kè có màu sắc sặc sỡ chạy quanh và đào cát rất tài tình. Mọc lên giữa rừng phi lao, nhô hẳn ra bãi biển là những toà nhà màu trắng, nhiều tầng, có cầu thang lên gác lộ thiên. Những khu nhà ấy làm phong cảnh bãi biển thêm sinh động, đẹp hơn nhiều.

Bước trong cuộc họp ra, Cổn mang theo cảm giác ngây ngất và sung sướng. Tiếng trống ếch và bao nhiêu âm thanh khác còn lùng bùng trong tai. Từ lưng chừng núi Cổn nhìn đất trời, bất giác nó hiểu đất nước đẹp đẽ đáng yêu vô ngần, đến không thể nào nói lên thành lời được.

Lũ trẻ chen chúc nhau nhảy từng hai ba bậc đá một, lao xuống núi. Chỉ lát sau đã thấy chúng chạy lon ton trên bãi cát. Rồi chúng ào xuống sóng, nhẩy lên, té nhau tung toé. Xa thế, vẫn nghe tiếng thét, tiếng cười.

Cổn không đi tắm. Nó lãnh nhiệm vụ đứng trên núi theo dõi. Nếu bạn nào bơi quá xa thì phải lập tức gọi vào. Nhưng theo dõi không phải là dễ. Trên bãi hàng nghìn người tắm. Phải có con mắt tinh tường mới phân biệt đâu là các bạn đâu là những người khác.

Lần theo đường mòn trên đỉnh núi, hai bên mọc đầy hoa hải sơn, Cổn ra tận vọng gác biển ngoài mỏm đá xa nhất. Vọng gác xây bằng bê tông cốt thép vững chắc, ba bề đều có cửa sổ nhìn ra bãi tắm, ra biển và những dãy núi, đảo xa phía nam. Cái này có từ thời thực dân Pháp cai trị nước ta. Ngày xưa có những tên lính Pháp hoặc những tên lính khố xanh bồng súng đứng trong vọng gác kiểm soát thuyền bè. Bây giờ nó bị bỏ không… Trong vọng gác đang có người đứng nói chuyện. Đó là mấy người đi nghỉ mát. Vì thế Cổn không vào, nó vòng ra phía trước, ngồi tựa lưng vào tường bê tông, thõng chân xuống. Phía dưới, sâu dễ đến mười mét là những tảng đá tròn quay, nằm ườn ra như một đàn trâu vầy trong vũng, lúc triều lên thì ngập hết.

Ngồi đây có thể theo dõi các bạn một cách dễ dàng.

Lòng Cổn xôn xao trước cái gió lồng lộng, cái sóng mênh mông.

- ừ, thì làm sao bình thản được trước một ngày, như ngày hôm nay? Ngày tươi đẹp, quan trọng nhất đời ta?

Cổn đã chính thức trở thành đội viên thiếu niên tiền phong mang tên Bác Hồ! Trên ngực nó giờ đây có huy hiệu măng non và một góc cờ Tổ quốc đỏ thắm quàng trên cổ. Khăn và huy hiệu đều mới nguyên, còn thơm mùi vải, óng ánh nước sơn. Cái mà Cổn mơ ước rất nhiều giờ đây đã thành hiện thực!

Trưa hôm qua bốn chiếc xe lam đã đưa các em đổ bộ lên đỉnh núi này. Người ta đã liên hệ trước với ông từ coi đền Độc Cước, nên các em vừa đến đã có chỗ nghỉ ngơi ngay. Trên đỉnh núi, bên cạnh đền có một cái sân rất rộng. Một cây bàng cổ thụ trùm bóng kín nửa sân. Cạnh sân, về phía nam lại có mấy gian giải vũ vốn dùng cho đệ tử khắp nơi đến viếng đền có chỗ nghỉ ngơi. Ông từ lưng đã còng còng, có hàm răng nhuộm đen nhức, một khuôn mặt chất phác bảo anh Phiệt và lũ trẻ.

- Nhà đền cho các vị mượn cái sân này và dãy giải vũ kia. ở đến hôm nào cũng được, quý hồ giữ gìn cẩn thận, sạch sẽ. Cần gì các vị cứ vào hỏi lão - ông từ trỏ vào đền - lão ở đó cả ngày đêm.

Mấy đứa trẻ rúc rích cười vì tiếng "các vị" rất cổ kính của ông từ. Anh Phiệt phải lừ mắt. May mà ông từ không để ý tới.

Ngay sau đấy tất cả bắt tay vào quét dọn sân và giải vũ sạch sẽ. Rồi bọn con gái giở kim chỉ ra, khâu các mép chăn lại với nhau. Một mái lều được dựng lên, bên ngoài cái sân lát gạch ấy. Sân sẽ làm chỗ vui chơi. Căng lều trên núi, cọc không có tác dụng, nhưng dây thì rất lợi hại. Có thể buộc vào bất cứ mỏm đá nào nhô ra. Bọn trẻ dựng lều khá nhanh và đẹp.

Chị Cầm đi chợ. Bọn con gái thi nhau trổ tài nấu nướng. Bữa cơm đầu ở trại ăn rất ngon và vui. Buổi tối, dưới ánh trăng một cuộc sinh hoạt văn nghệ được tổ chức trên sân. Khán giả ngồi xung quanh, các diễn viên vào giữa vòng: hát, ngâm thơ. Ngày hôm đó qua rất nhanh. Có thể vì đi đường mệt, đặt lưng xuống là các em ngủ ngay. Nhưng hôm nay dậy rất sớm.

Đứa nào cũng háo hức xem mặt trời mọc trên biển. Tuy nhiên cái kỳ quan rực rỡ ấy không phải bữa nào cũng thấy được. Phải hôm sóng hơi lớn, trời hơi mù một chút là nó không xuất hiện. Bọn trẻ đã gặp may. Thời tiết rất đẹp. Mặt trời to như cái nống, đỏ rực, từ từ nhô lên. Cả một vùng ửng đỏ như chậu nước màu. Trên đầu những ngọn sóng mềm mại nhấp nhô như lụa, nổi lên cơ man nào là những tia sáng màu hồng sắc và chói chang. Một đàn chim biển mơ hồ chim vào cái khối hồng ấy như trong thần thoại. Nhưng kìa, chúng lại vút lên, cả người rực những lửa. Không chỉ bầy chim, sóng biển và màu trời mới đỏ mà cả quả núi dưới chân, những dải phi lao, những khối nhà nghỉ mát xa xa và cả bọn trẻ nữa, cũng bắt màu đỏ kỳ lạ ấy. Chúng cứ ngây người ra mà nhìn, nhìn trời nhìn biển, nhìn nhau… không đứa nào thốt nên lời! Mãi sau thằng Dong, với tâm hồn nhạy cảm của nó, nó mới kêu lên, một tiếng kêu trầm như sóng:

- Đẹp vô ngần các bạn ơi!

Nó quyết định sẽ làm một bài thơ nói về biển và mặt trời.

Thế rồi sau lúc đón bình minh, niềm vui lớn lao đến với Cổn. Sự việc rất quan trọng. Nhưng không thể nào nhớ mạch lạc. Thường là vào những dịp như thế, chẳng mấy ai nhớ được nhiều.

Cổn đã làm đơn xin gia nhập đội cách đây nửa tháng.

Bây giờ, dưới ánh bình minh, tất cả mọi người ngồi quây quần giữa sân. Anh Phiệt ngồi trên mỏm đá đối diện với các em, cạnh anh là chị Cầm. Cô Phương cũng có mặt, cô cùng đi cắm trại với các em, ở trong ban phụ trách thiếu nhi toàn thị xã, đóng nhờ trường cơ sở Sầm Sơn.

Anh Phiệt nói:

- Các em! Buổi sinh hoạt sáng nay chúng ta dành riêng để làm một việc hết sức cần thiết là kết nạp thêm cho đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh một đội viên mới.

Cổn vô cùng xúc động, nó biết là kết nạp mình. Anh Phiệt nêu lên những thành tích của đội, của Cổn trong mấy tháng qua. Anh nói khá lâu và luôn luôn nhìn Cổn một cách âu yếm.

Thế rồi anh kết luận:

- Theo anh thì Cổn rất xứng đáng là đội viên thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh. Anh tin rằng được kết nạp vào đội Cổn sẽ tích cực công tác, tu dưỡng tốt hơn nữa để xứng đáng với danh hiệu cao quý đó, xứng đáng với sự tin cậy của mọi người.

Rồi biểu quyết.

Rắp cái, tất cả các bạn đều giơ tay tán thành.

Chị Cầm đếm, thấy lạ quá. Hiện giờ chỉ có hăm mốt đội viên, thế mà có đến hăm hai cánh tay giơ lên. Sau chị phát hiện ra anh cu Hoạch giơ những hai tay!

- Thế là một trăm phần trăm các em tán thành rồi - chị nói - Tôi tuyên bố từ giờ phút này trở đi bạn Cổn là đội viên đội thiếu niên mang tên Bác Hồ vĩ đại.

Lúc này thì Cổn phải đứng dậy, để nói một cái gì đó. Nước mắt Cổn chảy quanh, Cổn ấp úng mãi, chỉ muốn nói: "Tôi vui thích quá! Các bạn tốt quá, cả anh Phiệt, chị Cầm, cô Phương nữa! Chẳng bao giờ tôi quên buổi lễ này đâu! Từ nay tôi là đội viên rồi chẳng khác gì các bạn!" Nhưng trong lễ kết nạp ai lại nói thế bao giờ? May thay, Cổn nhớ ra một câu nói rất hay người ta thường nói trong những giờ phút trọng đại:

- Tôi xin nguyện xứng đáng là đội viên thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh!

Tiếng vỗ tay rào rào, hoà với tiếng sóng trầm trầm.

Anh Phiệt đứng dậy bước lại phía Cổn. Trong tay anh có chiếc khăn quàng đỏ. Anh quàng khăn cho Cổn.

- Đây là một góc cờ Tổ quốc đã thắm máu bao chiến sĩ anh hùng. Em hãy xứng đáng với niềm vinh dự này.

Chị Cầm cũng đứng dậy, lại phía Cổn. Chị găm lên ngực áo Cổn chiếc huy hiệu măng non.

- Em hãy lớn thẳng như búp măng này nhé!

Cô Phương ôm lấy Cổn, đầy xúc động, như ngày nào cô gặp Cổn ở Ngã Ba Bia.

- Em làm cô vui mừng và hãnh diện lắm! Em ngoan của cô, cố gắng nhiều nữa nhé!

Bài "Tiến lên đoàn viên" lại vang dội. Tất cả cùng vỗ tay hát say sưa. Lúc ấy Cổn muốn nhẩy tung tăng, muốn được bay lên. Nó cảm thấy trong người có một sức mạnh vô cùng đang nâng bổng tâm hồn nó.



Người ta bảo có những vẻ đẹp ai cũng nhận biết nhưng không tài nào nói được nên lời. Ngồi trước biển Cổn thấy đúng như vậy. Có lẽ chưa bao giờ biển đẹp thế này. Trong vắt, mênh mang, ầm ì tiếng sóng. Tiếng sóng như một dàn nhạc gồm hai nghìn chiếc đại phong cầm cùng hoà tấu với bảy trăm cây vi-ô-lông tha thiết. Không bao giờ dứt, không bao giờ ngừng, trước đây và sau này dàn nhạc vẫn chơi như thế. Trong biển có một sức mạnh vĩ đại và bí hiểm. Chưa ai hiểu hết lòng biển. Còn Cổn, phải rồi! Sau này Cổn sẽ làm thuỷ thủ, hoặc bác học, chinh phục biển!…

Cổn đang miên man suy nghĩ bỗng phát hiện ra dưới bãi tắm, nơi các bạn, có gì rối loạn, không bình thường.

Có thể một chuyện gì không tốt đã xảy ra.

Cổn quyết định xuống xem. Nhưng xuống bằng những bậc xây vòng qua triền núi bên kia thì quá chậm. Cổn bèn nhảy qua những tảng đá ngay trên đỉnh núi. Nhờ thế nó nhanh chóng xuống bãi tắm được. Thực ra không có gì lộn xộn ghê gớm cả. Mọi người vẫn tắm, giỡn sóng, nằm ườn trên bãi cát, đá bóng và chụp ảnh kỷ niệm. Các bạn đội viên cũng vậy, rất có kỷ luật, tắm gần bờ và gần nhau. Các bạn té nước rất vui vẻ.

Mấy bạn gái chỉ tắm tí tẹo rồi kéo nhau lên bãi cát chơi đắp núi. Chúng bốc từng nắm cát ẩm, để từng giọt nhễu xuống qua kẽ ngón tay. Cát khô đi rất chóng, cao dần lên giống những quả núi, những cái tháp có hình thù kỳ dị. Chúng chơi một cách say mê, đứa nào cũng cố làm cho tháp của mình cao hẳn lên. Chẳng mấy chốc trên bãi cát có chục cái tháp tí hon, y như trong một toà thành của vua chúa thời cổ.

Chợt một bàn chân lia ngang. Tất cả các công trình xây dựng ấy đổ ụp xuống. Rồi một tiếng cười khẹc khẹc như khỉ. Đó là tiếng cười của một thằng bé trạc mười ba tuổi, con một người nghỉ mát nào đấy. Nó trần trùng trục, chỉ đánh mỗi cái xi-líp có sọc chéo. Cái đầu tròn như quả bóng của nó nghênh ngang trong chiếc mũ thể thao màu trắng có hàng chữ A-pô-lô màu da cam.

- Tại sao bạn phá núi của chúng tôi - Cái Lê hỏi.

- Thích phá.

- Như vậy là không tốt!

- Mặc tao!

- Bạn đi chỗ khác đi!

- Bãi biển của chúng mày à?

- Của tất cả mọi người. Và vì thế bạn không được phá phách trò chơi của người khác. Như vậy là không tốt tí nào cả!

Thằng A-pô-lô không nói gì. Nó gờm gờm nhìn đứa con gái gầy gò, có mớ tóc ngắn ướt sũng hay lý sự đó. Nó cười ré lên, phóng một mạch ra xa.

Bọn Lê lại tiếp tục xây dựng lại toà thành cổ. Nhưng rồi lúc công trình mới chưa kịp hoàn thành thì lại ụp xuống. Cát bắn tung toé lên mặt mọi người. Cái Hoà bị cát vào mắt, ôm mặt kêu thét lên!

Lại cái thằng A-pô-lô cởi trần. Nó đã quay lại rình từ lúc nào.

Lê đứng vụt dậy:

- Bạn không biết xấu hổ à?

- Đồ con gái! Tao đấm cho một quả giập lá mía bây giờ! Và nó vung nắm đấm lên doạ dẫm. Xem chừng nó có thể đấm thật. Nó béo tròn và hùng hổ thế kia! Thế là bãi tắm tán loạn… Bọn Lê réo ầm lên, nhưng bọn con trai mải tắm không đứa nào nghe.

Đúng lúc ấy Cổn đến. Bọn con gái xúm xít lại mách Cổn, thấy vững tâm hơn. Chỉ có cái Hoà là ôm mặt khóc.

Biết mấy đứa con gái kia có quân tiếp viện nhưng thằng A-pô-lô vẫn không nao núng. Nó đứng dạng chân ra, hai tay chống nạnh, nhìn Cổn đầy thách thức.

- Cậu bắt nạt các bạn ấy hả?

- Phải. Sợ gì?

- Ai trêu ghẹo gì cậu?

- Tao thích!

Nó vênh cái mặt lên nhìn Cổn. Theo nó thì nếu Cổn là một dũng sĩ thực sự đã không thèm hỏi những câu vớ vẩn như thế mà lao vào chiến đấu rồi. Nó phải đánh nhau với thằng này mới được! Nó nhổ một bãi nước bọt qua kẽ răng, phi về phía Cổn, rủa:

- Ê đồ bênh gái! Lại còn diện như công tử nữa chứ!

Bị gọi là "đồ bênh gái", Cổn tức lắm, nó thấy máu nóng bốc lên đùng đùng:

- Còn mày là đồ…

- Mày ấy! Mày ấy! Muốn chơi hả?

Thằng A-pô-lô khép chân lại, dứ hai quả đấm trước mặt như võ sĩ quyền anh vậy. Nhìn cái vẻ hiếu chiến của nó thật không tài nào chịu được. Hơn nữa các bạn gái đang chờ đợi xem Cổn sẽ xử sự thế nào? Nếu Cổn không nghênh chiến có thể bị coi là hèn nhát!

Con người ai cũng có máu sĩ diện. Khi nó bốc lên thì chẳng còn nghĩ ra điều hơn lẽ thiệt nữa. Cổn vốn là một "võ sĩ" không phải hạng xoàng. Sợ quái gì cái thằng A-pô-lô kia. Hãy cho nó một bài học đích đáng để nó biết điều hơn?

- Chơi thì chơi! Cổn trả lời rắn đanh.

Vẫn đứng xa xa, thằng A-pô-lô khua bậy lên mấy đường quyền ra oai. Cổn nghĩ "Chắc là nó có miếng!". Nhưng đếch sợ, cứ chịu đau vài quả, ôm ghì lấy nó, đè xuống cát. Rồi thoi cho chí tử.

- Mày vào đi! - A-pô-lô - chết thôi nhá, tao không chịu trách nhiệm đâu!

- Để tao cởi quần áo đã!

Cổn cởi quần dài ném trên cát. Rồi cởi áo, ném lên trên. Nó vặn mình mấy cái cho dãn các khớp xương, rồi siết chặt hai nắm tay lại, chuẩn bị lao vào trận chiến đấu.

- Ê, còn khăn quàng đỏ nữa kìa! Cởi hết ra đánh nhau mới sướng! - Thằng A-pô-lô nhắc đối thủ một cách "cao thưởng".

Cổn giật mình nhìn xuống ngực. Chiếc khăn quàng đỏ, một góc cờ Tổ quốc. Ai mang nó trên người, phải luôn luôn nhớ đến vinh dự và trách nhiệm của mình, phải cư xử bình tĩnh và sáng suốt. Phải thể hiện bằng hành động cao nhất năm điều Bác Hồ dạy. Để có thể tự hào rằng ta là một đội viên thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, là người kế tục sự nghiệp cách mạng.

Không! Như vậy thì không thể đánh nhau với thằng này. Có phải là hèn nhát không? Có phải là hèn nhát? Nó đã phá phách trò chơi của các bạn, lại còn hất cát bắn vào mắt bạn Hoà! Vậy thì phải cho nó một bài học đích đáng?

Nếu như trước kia thì không cần suy nghĩ đắn đo gì hết. Cổn sẽ lao vào đè bẹp đối phương ngay. Nhưng bây giờ… có thể như thế chăng?

Trong lúc Cổn đang chần chừ suy nghĩ thì Lê gọi:

- Bạn Cổn!

Cổn quay lại nhìn Lê. Đôi mắt cô bé đau đáu như nhắc nhở Cổn hãy nhớ lấy trách nhiệm của mình, Lê rất sợ bọn con trai đánh nhau. Cô không muốn giữa Cổn và thằng A-pô-lô nổ ra một cuộc xô xát, mặc dù thằng ấy thật đáng ghét.

Cổn đã quyết định. Cổn nhìn thằng A-pô-lô bằng ánh mắt nghiêm khắc:

- Tớ không thèm đánh nhau với cậu đâu!

Thằng A-pô-lô rất đắc chí vì đối thủ đã đầu hàng. Nó hua nắm đấm lên một lần nữa, bĩu môi;

- Sợ hả? May phúc cho mày không thì…

Nó còn định nói những lời gì nữa rất hống hách và còn định dí nắm đấm vào trán Cổn, song nó vội rụt tay lại ngay. Mấy đứa con gái đã tiến lên, đứng cạnh Cổn, như một bức tường phòng ngự. Đừng có khinh bọn con gái nhá. Một đứa thì không sợ nhưng ba bốn đứa biết đoàn kết! Chẳng võ sĩ nào thoát được sớt da, rách áo. Chúng nó biết cào đấy!

Thằng A-pô-lô thấy núng thế, bước lùi mấy bước, rồi quay mặt chạy lồng lên như con ngựa đứt cương với một chuỗi cười chữa thẹn.

Ngày qua nhanh, nhưng rất bổ ích.

Sau buổi tắm, anh Phiệt đã dẫn các em đi thăm hòn Trống Mái, đền Cô Tiên. Cơm chiều xong, buổi sinh hoạt tối bắt đầu.

Một điều không ai tưởng tượng được là ông Từ cũng tham gia sinh hoạt. Sáng trăng. Ông từ đứng ở thềm đền. Bộ quần áo nâu nhúng bùn cứng như mo nang. Ông có cái giọng nằng nặng, hơi ngọng của người vùng biển. Từ thời niên thiếu ông đã ở trong các chùa chiền, như vậy là cả cuộc đời ông gắn bó với nhà chùa.

- Thưa cùng các vị, theo yêu cầu của ngài phụ trách, già xin kể cho các vị nghe về sự tích đền Độc Cước này.

Nghe thấy kiểu nói lạ, bọn trẻ lại ngạc nhiên lắm. Chị Cầm đứng dậy:

- Thưa cụ, chúng cháu bằng tuổi cháu chắt cụ cả, xin cụ cứ gọi là cháu ạ!

Ông từ đồng ý chữa lạil là cháu. Nhưng rồi chỉ được một lát, ông lại các vị, "ngài!"

Ông từ kể rằng một lần vua Trần đi đánh giặc Chiêm Thành có ghé qua nghỉ đêm ở núi này. Nhà vua được vị thần một tay, một chân báo mộng xin theo giúp sức. Khi đánh xong giặc trở về, vua Trần sắc phong làm thần và lập đền thờ. Đền rất to đẹp, song bị bọn cướp biển đốt phá mất. Ngôi đền này dựng lại từ thời Hậu Lê, chẳng bằng được đền trước.

Nghe nói đến vua Trần, Hậu Lê, Chiêm Thành… những đứa nào chịu học sử thì biết ngay còn anh chàng nào nhác nhưởi thì cứ như vịt nghe sấm.

Nhưng lý thú hơn, về sự tích ngôi đền, ông từ còn kể câu chuyện khác:

Ngày xưa, ngọn núi này còn là một hòn đảo, đất chưa bồi lên như bây giờ . ở ngoài khơi xuất hiện một loài quỷ dữ chuyên ăn thịt người. Rất nhiều ngư dân đi đánh cá bị chúng ăn tươi nuốt sống. Ngư dân không dám đi biển nữa, nhưng bọn quỷ không tha. Chúng mò vào đất liền, tóm được ai, dù là đàn ông, đàn bà, cụ già, trẻ em… chúng đều nhai ngốn ngấu. Làng xóm trở nên tiêu điều, xơ xác, đầy tang tóc. Hồi ấy có một chú bé mồ côi, vừa mới sinh ra khỏi bụng mẹ đã biết chảy nhảy, nói cười. Và chú ta lớn nhanh như thổi. Chú ta ăn rất khoẻ. Hạt lúa, quả cà cũng phải lớn lên theo để nuôi chú bé, đến nỗi:

Hột lúa lớn bằng người ôm.

Thấy trái cà con bằng người gánh!

Thế rồi chú bé lớn lên, thành một chàng trai cao lớn dị kỳ. Chàng khổng lồ đánh bọn quỷ tơi bời trong đất liền rồi đưa dân ra khơi đánh cá. Bọn quỷ xông lại định bắt dân chài, nhưng thoáng thấy bóng chàng trai, chúng sợ hãi rút lui. Sau chúng tinh ranh nhận ra rằng lúc nào chàng ở ngoài khơi thì không có trong đất liền, mà lúc nào chàng ở trong đất liền thì không có ngoài khơi. Thế là bọn chúng bàn nhau cướp phá sau lưng chàng, làm chàng xoay xở không kịp, được trong bờ, mất ngoài khơi; được ngoài khơi, mất trong bờ. Nhân dân vẫn bị chết chóc, làng xóm bè mảng vẫn bị đốt cháy! Không chịu bó tay, chàng khổng lồ tự lấy búa xẻ đôi mình: một nửa trấn ngự trên đỉnh Sầm Sơn này, một nửa đi theo hộ vệ dân chài. Từ đấy trong đất liền hay ngoài khơi đều có chàng canh giữ. Bọn quỷ biển không làm gì được nữa, đành kéo nhau đi nơi khác.

Sau này để nhớ công ơn của chàng, nhân dân lập đền thờ, gọi là đền thờ thần Độc Cước (Độc Cước nghĩa là một chân). Trên đỉnh núi vẫn còn một tảng đá in rõ vết chân chàng đứng thuở nào…

Ông từ kể đến đó rồi lặng lẽ lui vào thắp hưong ở điện thờ. Từ trong đó mùi hương thơm toả ra thoang thoảng khắp đỉnh núi làm cho khung cảnh đượm một vẻ linh thiêng khác thường.

Bọn trẻ ngồi rất lâu, không đứa nào cựa quậy, tất cả còn chìm đắm trong câu chuyện xa xưa đó.

Mãi sau anh Phiệt hỏi: "Em nào biết câu chuyện đó có ý nghĩa gì?" Tất cả mới chợt bừng tỉnh.

Chúng nó nhao nhao nói. Đứa thì bảo là khó tin, làm sao người ta xẻ đôi mình mà vẫn sống được, đứa bảo chuyện ca ngợi ông thần có phép thuật cao cường.

- Dong, em thấy thế nào?

Dong khẽ trả lời, nhưng cương quyết:

- Đó là ước mơ ạ!

Bọn trẻ cười. Nhưng anh Phiệt bảo đúng, ước mơ. Anh bảo:

- Đó chính là ước mơ của nhân dân ta từ ngàn xưa, muốn có những người con có sức mạnh vĩ đại bảo vệ cuộc sống của nhân dân, bảo vệ sự vẹn toàn của đất và biển trên Tổ quốc yêu quý. Ước mơ ấy mãi đến ngày nay mới thành hiện thực: đó là những anh bộ đội đang ngày đêm canh giữ bầu trời, mặt đất và biển khơi. Đồng thời chuyện này còn ca ngợi tấm gương hy sinh của những anh hùng liệt sĩ vì Tổ quốc!

Buổi sinh hoạt tiếp tục bằng chương trình ca nhạc. Anh Phiệt và Cổn thay nhau đệm đàn cho các bạn hát. Cuối cùng mọi người nhất trí yêu cầu thằng Dong đọc thơ.

Nó bước ra giữa dòng người, tay cầm một mảnh giấy. Cả ngày hôm nay nó bận tâm với bài thơ đó. Nhưng bây giờ thấy vẫn chưa làm xong. Nhẽ ra thì xong rồi, nhưng… nghe câu chuyện về đền Độc Cước, nó thấy bài thơ còn thiếu cái gì đó…!

- Chưa xong thì cũng đọc đi! - Một đứa nào đó giục.

- Tôi sẽ đọc các bạn nghe, Nhưng… - Nó ngẩng nhìn trời - để đám mây bay qua tôi mới đọc được.

Lát sau, khi đám mây bay qua ánh trăng trở nên trong vắt, nó nhìn tờ giấy, cao giọng đọc:

Mặt trời như quả cầu hồng
Nhô trên biển
Tôi cùng các bạn
Đứng bên đền Độc Cước đón bình minh
Kìa những con sóng xanh
Những ngọn phi lao xanh
Bầu trời xanh
Tất cả đều ửng hồng rực rỡ
Trong mắt các bạn tôi nữa
Cũng có mặt trời hồng
Ngọn gió với cánh buồm
Và đàn chim biển
Cũng nhuốm màu hồng tuyệt đẹp
Như trong truyện thần tiên
Xúc động quá
Tôi cầm tay bạn Cổn
Nói
Mình nhất định sẽ làm thơ
Ca ngợi bình minh Tổ quốc

Cả người nó rung lên, khi thì nó đưa tay chỉ về phía trước, khi thì nó ấp vào bên ngực phía trái - nơi có trái tim mình. Nó đọc lúc chậm rãi, lúc dồn dập, tuỳ theo tình cảm từng chỗ. Đến chỗ "bình minh Tổ quốc" thì đầu nó ngẩng cao, hai tay giương lên, như muốn đón lấy cái bình minh rực rỡ lớn lao ấy.

Bài thơ không thể nói là hay lắm. Thơ nó vẫn thế, trúc trắc, khó đọc. Nó thích làm lối thơ tự do - lối hiện đại nhất, theo lời nó nói.

Mọi người vỗ tay rào rào, cổ vũ nhiệt tình tài năng của nó.

Đọc xong, Dong lại ngồi bên Cổn. Người nó nóng bừng lên. Vẫn cái giọng xúc động thế, nó thì thào:

- Tớ sẽ viết thêm một đoạn về anh bộ đội bảo vệ Tổ quốc nữa. Tớ sẽ đề tặng cậu. Sẽ đăng lên tờ báo tường của lớp ta. Cậu đồng ý chứ?

Cổn khẽ gật đầu, thấy yêu mến thằng Dong vô hạn. Nó là một thằng bé có tài và chân thành. Sau này nhất định nó sẽ trở thành một nhà thơ thực thụ cho mà xem.

… Dễ đến mười giờ đêm buổi sinh hoạt mới kết thúc. Suốt cả một ngày tắm táp, nô đùa, ca hát… đặt lưng xuống bọn trẻ vẫn không ngủ được. Biết bao nhiêu hình ảnh, sự việc in vào tâm trí. Các em nằm nói chuyện rì rầm với nhau.

Tuy nhiên, khoảng mười một giờ thì tất cả đều "kéo gỗ". Gió mát hiu hiu và sóng biển rì rầm như tiếng ru, mà có lẽ, ngoài tiếng ru của mẹ, chẳng còn tiếng ru nào êm ái hơn thế…

Đang say giấc chợt Cổn tỉnh dậy. Nó nghe có tiếng sột soạt rồi thấy có bóng ai từ chỗ ngủ của đội đi ra? Thực hay là mơ thế? Trăng sáng vằng vặc, chung quanh vắng lặng quá! Tiếng sóng biển hình như cũng lịm đi, chỉ còn tiếng thở dài, mệt mỏi. Cổn ghé sát tai xuống đất. Đâu đó có những tiếng bước chân đều đều, tiếng những hòn sỏi nhỏ lăn lông lốc. Ai vậy?

Hay là kẻ gian? Anh Phiệt đã chẳng dặn dò chúng mình cảnh giác kẻ gian lấy cắp đồ đạc của đội đó sao? Đêm nay anh Phiệt sẽ thức canh gác cho các em ngủ. Nhưng anh đâu rồi? Cổn muốn thét lên một tiếng thật to:

- Ai! Đứng lại!

Nhưng nó sợ, sợ cái gì không hiểu nổi!

Song chả lẽ lại để cho kẻ gian chạy thoát ư? Hay gọi các bạn dậy? Không! Làm ồn lên thì lộ mất, vả lại các bạn đang ngủ ngon. Nhưng không thể mạo hiểm theo dõi kẻ gian một mình. Cổn quyết định sẽ gọi một đứa: Cái Lê.

Cổn chuồn ra khỏi chiếu, dùng hai cùi tay lê mình từng tấc một đến chỗ cái Lê ngủ. Lê có can đảm hơn bọn con gái khác nên nó bị các bạn đẩy ra nằm ngoài cùng. Nó rất tỉnh ngủ. Cổn vừa khẽ cấu vào tay, nó đã rụt lại, mở mắt. Sợ Lê làm động, Cổn ghé vào tai bạn, nói nhỏ:

- Im lặng! Tớ nói cậu nghe cái này: Hình như vừa có kẻ gian vào đây. Nó đi ra phía đầu núi rồi.

- Đúng không? - Cái Lê vội nhổm dậy.

- Lại còn không đúng nữa! Đuổi theo thôi.

Rồi thấy mạnh dạn hẳn lên, Cổn đứng dậy, vẫy Lê theo mình.

Hai đứa thận trọng đi theo lối mòn đỉnh núi, mỗi một hòn sỏi lăn dưới chân cũng làm cho tim chúng thót lại. Ban ngày những tảng đá, hang hốc, nhành cây là những chỗ thú vị đầy hấp dẫn, nhưng đêm đến chúng đều trở nên bí hiểm, đầy đe dọa. Cũng may mà trăng sáng chứ không thì lăn xuống chân núi như chơi.

Đi được một đoạn, hai đứa dừng lại nhìn. Không thấy gì khả nghi. Chỉ trăng sáng vằng vặc, biển trời mênh mông, những khối nhà xa xa trong bờ đen sẫm. Nhưng kìa, một cái bóng trắng, đúng cái bóng Cổn thấy khi nãy, vừa trong một khoảng tối đi ra, nhẩy rất nhanh trên những tảng đá.

- Bám theo! - Cổn ra lệnh. Và để khỏi lộ, nó nằm toài xuống, bò.

Lê cũng phải bò. Hai đứa bò như hai con thằn lằn qua các tảng đá nhẵn nhụi, đầy những nốt rỗ ram ráp.

Cái bóng trắng dừng lại trên mỏm đá cao nhất, nhô hẳn ra biển, nơi mà ban ngày, những người nghỉ mát hay ngồi tư lự, hứng nắng trên trời dội xuống, gió thổi ngang mình và sóng vỗ dưới chân. Mà không phải chỉ một người, còn một người nữa mặc áo màu thẫm đã ngồi đó từ trước. Người mặc áo trắng ngồi xuống bên cạnh người kia. Và họ ngồi im bên nhau.

Rõ ràng không phải là kẻ gian. Vì nếu là kẻ gian thì nó chạy đi chứ không ngồi thế kia. Nhưng ai thế?

Cổn vẫy Lê bò đến gần. Bây giờ càng phải tuyệt đối im lặng. Hai đứa bò đến cách hai người kia khoảng chục mét. Chúng nằm im trong bóng tối của một ngách đá, theo dõi.

Họ đang nói chuyện với nhau, thì thầm.

- Đằng ấy không ngủ sao?

- Không ngủ được!

Một người hỏi vf rất lâu sau người kia mới trả lời. Lặng im và rất lâu sau mới lại có tiếng nói:-

- ừ! Đêm đẹp lắm! Mình cảm thấy cái đêm trăng trên bờ biển này thật là kỳ lạ. Cứ muốn hát lên, hay nói thật to một điều gì đấy!

- Còn mình chỉ muốn lặng lẽ, lặng lẽ mà nhìn ngắm, thả cho dòng suy nghĩ trôi bập bềnh trên những con sóng bạc đầu ngoài xa kia.

- Chứ… đằng ấy đang nghĩ gì?

- Cũng không biết nữa! Còn đằng ấy?

- Nghĩ đến cuộc sống mà chúng ta đang sống, nghĩ đến các cô bé, cậu bé của chúng ta và…

- Nhìn chúng nó mình rất nhớ cái thời mình còn quàng khăn đỏ. Đằng ấy có thấy không, các em rất đáng yêu. Đặc biệt là cái Lê ấy. Còn Cổn, nó tiến bộ nhiều rồi!

Một lần nữa Cổn và Lê lại giật mình. Thì ra hai người ấy là anh Phiệt và chị Cầm. Rình nghe trộm chuyện của người lớn là việc không nên. Hai đứa bấm nhau rút lui. Những việc rút lui không dễ dàng tí nào. Nếu khi nãy chúng sợ gây ra tiếng động một lần thì bây giờ mười lần. Anh Phiệt, chị Cầm biết được hai đứa ở đây thì thật xấu hổ. Nghĩ thế chúng các ép sát mình vào đá. Có một lúc cái Lê cựa quậy thế nào, một hòn đá bằng nắm tay lăn xuống cộc cộc. Cuối cùng nó rơi vào một hốc đá sâu, phát ra một tiếng âm vang.

Nhưng anh Phiệt và chị Cầm mải nói chuyện không nghe thấy.

- Hết mùa hè này - anh Phiệt nói. Bây giờ giọng anh nghe rất rõ - có thể chúng ta sẽ xa nhau. Lúc đó chắc Cầm sẽ quên Phiệt nhỉ?

- Nếu Phiệt muốn thì Cầm sẽ cố gắng quên!…

- Không! Không bao giờ… Nghĩa là… Giá chúng mình đừng xa nhau, đừng bao giờ xa nhau cả! Giá chúng mình được vào một trường nhỉ!

- Nhưng Phiệt học Bách Khoa cơ mà?

- ừ!… Song cũng có thể mình không vào Bách Khoa mà vào đại học quân đội kia!… Ô kìa! Cầm nhìn! Ngoài kia hình như có một con tàu. Đó, chỗ có đám sáng le lói đó. Đẹp quá nhỉ. Một đốm sáng giữa trùng khơi! Càng lớn lên mình càng thấy cuộc đời tươi đẹp quá, đẹp đến mức chỉ muốn kêu lên thật to, muốn hát vang lên ấy!

Thế rồi lúc lâu sau không thấy tiếng nói chuyện nữa. Hai đứa ngẩng lên. Anh Phiệt và chị Cầm đi đâu mất. Chờ một lát không thấy động tĩnh gì. Cổn mạnh dạn bò lên mỏm đá đó. ở đây nó nhìn thấy hai người đang đi xuống chân núi… Cổn vẫy Lê lại. Hai đứa cũng ngồi trên mỏm đá. Chúng thấylòng bâng khuâng vui sướng. Hoàn toàn không còn gì hồi hộp, không buồn ngủ.

- Anh Phiệt và chị Cầm yêu nhau đấy! - Lê thì thào.

Lúc này sóng biển thực sự đã lịm đi. Ngay cả những con sóng bạc đầu cũng lặng lẽ đổ bọt trắng ngầu. Chỉ nghe tiếng rì rầm, rì rầm như tiếng thở nhẹ. Và gió cũng lặng. Gió biển không thổi vào bờ nữa, chờ gió đất thổi ra khơi. Như vậy đã là khuya lắm. Nhưng hai đứa trẻ không biết như vậy. Chúng vẫn lặng lẽ ngồi đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét