13. Người về từ Thủ đô
Một chiếc xe zeep quân sự từ từ đi vào phố Trường Thi. Trời đang nắng như đổ lửa. Mặt đường bị nung chảy, bánh xe lăn đến đâu tiếng lép bép phát ra đến đó. Xe dừng lại giữa phố, trước cửa một ngôi nhà xây cao rộng.
Một cô bé chui ra khỏi xe. Nó đội chiếc mũ rộng vành, rộng đến nỗi vành mũ trĩu xuống hai bên tai phong lấy khuôn mặt thông minh xinh xắn như cánh hoa phong lấy đài hoa. Chiếc áo cô bé mặc bằng thứ vải sọc trắng có kim tuyến; cứ mỗi cử động nhỏ sọc kim tuyến ấy lại lấp lánh lên.
- Ôi! Thế là đến nhà rồi! - Cô bé reo lên lanh lảnh, chạy vụt vào trong sân, gõ cửa Mẹ ơi, mẹ! Mẹ có nhà không?
Cánh cửa từ từ mở ra. Và cô bé ôm choàng lấy bà mẹ đẫy đà của mình.
- Ôi! Con cứ tưởng mẹ không có nhà. Con lo quá! Mẹ có nhận được điện không nào, tự tay con viết ở bưu điện trung tâm đấy nhá!
Con bé nói liến thoắng, ríu rít, cô bé xa mẹ đã lâu rồi, những gần ba tháng rồi! Trong ba tháng ấy cô bé đã bỏ nhiều thương nhớ vào phong bì, nhưng nó vẫn tràn đầy trong lòng. Bây giờ nó trào ra. Bà mẹ cứ để cho con gái đeo trên cổ, chuệnh choạng đi lại giữa nhà, chỗ cái quạt trần thổi nhiều gió nhất.
- Con yêu của mẹ! Mồ hôi mồ kê toá ra như thế này!
Bà mẹ kêu lên. Nhưng bà kêu thế thôi chứ trên mặt đứa con, tịnh không một giọt mồ hôi. ở trên xe rất mát, và cô bé lại được ngồi ngay ở ghế các thủ trưởng vẫn ngồi.
Một lúc sau cô bé mới rời cổ mẹ, nhìn quanh xem, trong thời gian qua nhà có gì thay đổi không. Tất cả vẫn y nguyên như thế, giống như cũ và trong trí nhớ cô bé. Chiếc giường hộp ở góc nhà, bộ xa lông, chiếc ri-gôn-da, vài thứ lặt vặt khác, và khung ảnh màu chụp lại hai bố con đứng cạnh cột cờ. Ông bố dắt tay cô bé; còn cô bé thì cầm bông sen đỏ.
Cô bé lại gần khung ảnh đó, nói một cách vui sướng:
- Mẹ có biết không, chính con chụp ảnh này đấy nhá! Con lên dây cót để một chỗ rồi tự nó bấm tách. Máy tự động mà. Bố cũng không chụp giỏi như con đâu, các chú bảo thế… ôi! Nhưng phải ra đón các chú đi, mẹ!
Lúc này bà mẹ mới biết ngoài kia có chiếc xe zep. Hai mẹ con ra đứng ở ngưỡng cửa đón đợi.
Trên xe có ba người, anh thượng sĩ lái xe, anh thiếu uý trẻ nhỏ nhắn và một ông trung tá đã gần năm mươi tuổi. Họ vào nhà. Anh thiếu uý xách theo một cái va ly, một chùm bóng cao su đã bơm căng và nhiều thứ lặt vặt khác, nặng lặc lè.
- Chị ạ! - Khi ngồi vào ghế rồi, ông trung tá nói với bà mẹ - chúng tôi đi công tác, nhân tiện ghé thăm chị. Còn anh đang rất bận, không thể về được.
Bà mẹ có vẻ buồn:
- Nhà tôi bận đến thế hả chú? Tôi cứ ngỡ kỳ này ông ấy cũng ghé qua nhà một chút chứ!
- Chắc là chị cũng nghe nói đến tình hình biên giới ta hiện nay đang rất phức tạp. Anh ấy lỡ hẹn với chị cũng vì thế thôi.
Rồi ông trung tá nói qua về tình hình biên giới cho bà mẹ biết. Là vợ một vị chỉ huy quân đội, bà hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình ấy theo cách riêng của mình.
Trong khi người lớn nói chuyện quốc gia thì cái Nguyệt - cô bé ấy là cái Nguyệt chứ còn ai nữa - đã bắt tay vào lo công việc của nó. Nó đã học được mọi phép xã giao lịch sự đối với khách. Nó lấy bốn cái cốc vại để vào khay, mở tủ lạnh, rót nước lạnh vào cốc, vắt vào mỗi cốc nửa quả chanh ướp, đập vụn đá chia đều cho các cốc, sau cùng bỏ vào mỗi cốc mấy thìa đường trắng.
- Mời các chú và mẹ uống nước cho mát - nó mang lên, đặt giữa bàn, nói rồi lần lượt nhìn từng người, mời thêm một lần nữa bằng đôi mắt vui vẻ ân cần. Nó còn mang ra một cái gạt tàn và một bao diêm, và rất lấy làm tiếc vì nhà không có thuốc lá.
Uống nước, nói chuyện xong, mấy người đứng dậy tạm biệt. Chú trung tá ôm lấy Nguyệt, ôm rất chặt:
- Tạm biệt!
Chú thiếu uý chìa bàn tay nhỏ nhắn nghiêm trang bắt tay cô bé và nói lời tạm biệt cũng hết sức nghiêm trang:
- Chú đi chiến đấu tốt; còn cháu, gắng học giỏi. Vậy là chúng ta đều hoàn thành nhiệm vụ của mình. Xin gửi lại lời chào chiến sĩ!
Còn chú thượng sĩ lái xe thì từ biệt Nguyệt một cách độc đáo. Ngồi lên xe rồi, chú mới véo má Nguyệt một cái. Chú khẽ gật đầu cười bằng đôi mắt sáng trong của mình, đồng thời, từ trong miệng chú, ba cái bong bóng nhỏ nối nhau bay ra, lơ lửng, lấp lánh sắc cầu vồng. Trong cơ quan bố, chú ấy được mệnh danh là "cây cù". Chú vui tính lắm.
Chỉ còn hai mẹ con, Nguyệt mở va ly, khoe với mẹ rất lâu về các thứ nó mang về. Thứ của bố mua cho Nguyệt, thứ bố tặng mẹ, cho anh Đại và chị dâu, chị Tuyết.
Sau rồi nhớ đến các bạn, Nguyệt hỏi mẹ:
- Cái Lê có đến đây chơi không hở mẹ?
- Lê nào, có phải con bé nhỏ lách tách, con nhà bác gì… đó phải không? Không, từ ngày con đi mẹ chả gặp nó lần nào! A, có lần mẹ thấy nó đi giữ trật tự gì đó.
- Nó giữ trật tự à? Nhưng trật tự gì hở mẹ? Nó đã đi làm sao? Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại. Nó không biết trong thời gian nó đi vắng, có những gì đã xảy ra ở nhà.
- ừ, chúng nó đi làm, tất cả bọn trẻ chứ chẳng riêng gì cái Lê. Chúng nó làm công viên này, làm trật tự này, thôi thì mẹ chẳng biết hết được đâu!
Mười phút sau Nguyệt đã phóng ra phố.
Trời đang nắng lắm. Cô bé đi theo hiên dãy nhà, đến tìm cái Lê. Cần phải xem mấy tháng hè chúng nó sống ra sao chứ! Cái đầu tiên đập vào mắt Nguyệt, làm nó thấy lạ lùng là tấm bảng xây ở góc ngã ba. Trước kia Nguyệt không bao giờ để ý đến nó, ngỡ như là không có nó nữa kia. Bây giờ nó được quét một nước vôi trắng, nổi bật hẳn lên. Trên tấm bảng, dòng chữ nổi bật: "Sạch đường đẹp phố!"
Ô, mà không chỉ có tấm bảng ấy! Ngã ba nhìn phong quang, sạch sẽ khác hẳn trong trí nhớ của Nguyệt rồi. Những cái rọ nứa, đan cẩn thận, tuy không được đẹp lắm, nhưng cũng làm Nguyệt ngạc nhiên. Ai đã trồng hàng cây? Ai đã quét dọn tinh tươm nhà bia, nơi trước vốn đầy đất cát, gạch đá vỡ và các hình vẽ bẩn thỉu? Ai đã chở đống gạch kia ở đâu về, và để làm gì thế? Cái Nguyệt băn khoăn tự hỏi nhưng không biết giải đáp thế nào. Tha thẩn ỏ ngã ba một lát, cứ mỗi bước gặp một chuyện ngạc nhiên, Nguyệt ra khỏi ngã ba, không kìm mình được nữa, chạy thật nhanh sang nhà Lê.
Má ửng đỏ, thở hổn hển, Nguyệt đứng sững lại trước hai cánh cửa mở toang. Nhà vắng lặng, ở sân sau có tiếng trẻ cười đùa.
- Lê ơi! - Nguyệt vừa bước vào vừa lên tiếng gọi.
Nhưng ở sân sau không có cái Lê. Chỉ có mấy đứa trẻ nhỏ và bác Vấn gái đang ngồi quây quần trên chiếc chiếu rách, trải xuống đất. Bác Vấn gái ngẩng lên, bác nhận ra Nguyệt ngay.
- Ô… Nguyệt phải không cháu? Chứ cháu không đi với các bạn à?
- Dạ, cháu mới ở Hà Nội về ạ!
- à, cháu đi Hà Nội! Thế mà cô quên bẵng đi! Ngồi xuống đây cháu. Kể chuyện Hà Nội có gì vui cho cô nghe nào.
Cái Nguyệt ngồi vào mép chiếu. Cái Na bám ngay lấy Nguyệt, tò mò nhìn những sợi kim tuyến óng ánh trên áo.
- Na, buông chị ra - bác Vấn gái khẽ kéo tay cái Na - Mày làm bẩn hết cả áo chị bây giờ!
Trông thấy mấy đứa trẻ, Nguyệt bỗng bối rối, thèn thẹn. Vì vội vã, Nguyệt quên khuấy một điều quan trọng: mang mấy cái kẹo cho trẻ. Bởi Nguyệt đi chơi Hà Nội về cơ mà! Đây phải là lần vô ý cuối cùng, Nguyệt ân hận nghĩ.
Cô ơi, bạn Lê đâu ạ? - Lát sau Nguyệt hỏi, thiếu hẳn tự nhiên.
Thằng Hùng từ nãy vẫn lúi húi đào lỗ gần cửa bếp, ngẩng lên, giọng líu lại vì ngọng.
- Chị Lê đi… đi… cắn tại kia!
- Lê với Hoạch đi cắm trại ở Sầm Sơn - bác Vấn phiên dịch lại lời thằng Hùng.
Rồi bác kể cho Nguyệt nghe, mùa hè bọn trẻ khu phố đã làm những gì. Bác kể khá tường tận, không quên chuyện chị em cái Lê vót que kem và bọn thằng Cổn đi câu cá.
Ôi một buổi chiều buồn và một buổi tối buồn! Mọi sự săn sóc vuốt ve của mẹ không làm dịu được cái buồn man mác trong lòng Nguyệt. Nguyệt cứ thấy trống trải thế nào. Cô bé đã mang từ Thủ đô về rất nhiều niềm vui. Có thể nói là những niềm vui suốt mấy dãy phố quanh đây chẳng đứa nào có được. Nguyệt sẽ mở những niềm vui ấy cho mọi người xem, như xem phim vậy. Và mọi người sẽ chia xẻ cùng cô.
Thật vậy, mấy tháng ở Thủ đô, Nguyệt thả sức vui chơi, thăm cảnh đẹp, di tích lịch sử, bơi thuyền và xem bóng đá nữa! Những việc ấy thật là bổ ích. Nhưng chưa hết đâu, bây giờ cô bé đã biết làm văn tả cảnh thế nào cho hay, biết giải các bài toán tính diện tích và cộng đại số không nhầm lẫn nữa. ở cơ quan bố có những chú rất thông minh, các chú làm toán tập cứ là ngon ơ, ngay cả những bài có bốn phép tính! Cứ mỗi tuần ba buổi các chú dạy Nguyệt học, còn các buổi tối khác thì có thể xem phim hoặc vô tuyến, tuỳ.
Ôi! Vậy đấy! Như vậy đấy mà không thể khoe với các bạn, bởi vì nó chẳng thấm gì với những điều các bạn làm được ở nhà. Nguyệt tự trách mình, nếu chẳng đi Hà Nội thì bây giờ cô bé đang ở Sầm Sơn vui đùa cùng các bạn. Niềm vui một mình chẳng bì được với niềm vui tập thể.
- Con muốn đi Sầm Sơn ư? - Bà mẹ ngạc nhiên hỏi. Bà rất lạ, làm sao con bé có thể buồn được nhỉ? Mấy tháng xa nhà nó được vui chơi thoải mái bên bố, mang về rất nhiều quà cáp và lớn lên một chút. Vậy mà nó còn nghĩ đến Sầm Sơn. ừ, Sầm Sơn cũng là nơi thú vị đó. Nhưng mới chân ướt chân ráo về đến nhà.
Cái Nguyệt vẫn ngồi nhìn ra cửa sổ. Nó đã ngồi đó, buồn buồn từ lúc ở nhà cái Lê về. Cái Nguyệt ngồi thế nhưng không muốn nhìn gì bên ngoài đường phố cả. Tâm trí nó còn để tận cái nơi có bãi cát và những con sóng ấy…
Đĩa nhạc đang đánh bản "Hồ Thiên Nga". Bây giờ là lúc các đoàn khách lần lượt múa các điệu múa trứ danh của họ. Song Nguyệt cũng chẳng cần nghe. Chỉ có anh Đại và chị Tuyết là nghe chăm chú. Bà mẹ cất tiếng hỏi cái Nguyệt đúng lúc điệu múa Tây-ban-nha đến chỗ dồn dập nhất.
Anh Đại vội tắt đài. Căn nhà đang đầy âm thanh bỗng lặng đi, như bừng qua một giấc mơ màng.
- Mẹ ạ, hay là mẹ chuẩn bị để ngày mai chúng con đi chơi một ngày vậy - Anh Đại quay sang mẹ nói - Ngày mai hai chúng con đều được nghỉ, có thể đưa em Nguyệt đi chơi.
- Phải đấy mẹ ạ! - Chị dâu tiếp lời - Suốt cả mùa hè này chúng con chưa thấy Sầm Sơn một lần. Công việc ở cơ quan bận quá thể. Không phải lúc nào hai chúng con cùng được nghỉ đâu. Ngày mai mẹ cũng nên đi chơi luôn, cả nhà đi, đóng cửa lại.
Chị Tuyết lại bên Nguyệt vuốt ve nó. Chị thủ thỉ hết sức dịu dàng, tính chị bao giờ cũng dịu dàng, ngọt ngào như vậy:
- Ngày mai em đưa chị đi tắm nhé! Chị em mình sẽ tắm rồi vào rừng phi lao mắc võng nằm, hay đi nhặt vỏ ốc, tuỳ em. à, cái áo tắm của em có còn mặc được hay chật rồi nhỉ… Không, chật thế nào nhỉ, áo mút cơ mà!
Nguyệt để yên cho chị vuốt ve. Nó vốn là một con bé tế nhị, không bao giờ làm mếch lòng những người yêu mến nó. Tuy nhiên nó không nói gì.
Trong khi đó bà mẹ đã bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ lặt vặt cho cuộc đi chơi. Nghe các con nói bà thấy mình có đi chơi biển một hôm cũng tốt, mặc dù bà không muốn tắm. Anh Đại loay hoay vào chiếc Star , lau chùi, tra dầu cẩn thận. Ngày mai anh sẽ biến thành ông xe lai. Chở hai chuyến mới hết người nhà đến bãi biển.
Ngoài phố đã vắng lặng. Người ta đi lại thưa thớt dưới ánh đèn đường không đủ công suất, quành quạch như ngọn đèn dầu. Cái vắng lặng ngấm vào cảnh vật, ngấm vào người, làm cho ai có niềm vui thì càng nôn nao vui sướng hơn, ai mang nỗi buồn thì càng man mác buồn thêm:
- Không! Em chẳng đi Sầm Sơn đâu! - Mãi sau Nguyệt se sẽ nói giữa ngấn nước long lanh đọng trong đôi mắt xinh đẹp và đa cảm của nó - Suốt một mùa hè, chúng nó làm được bao nhiêu là việc, còn em…
- ờ Nguyệt này, em nói gì thế? Mùa hè là mùa các em nghỉ ngơi chứ! Mới lại chị cũng đã xem vở bài tập của em rồi. Em làm toán rất giỏi, lại văn nữa, tiến bộ thế còn gì nữa! Ngày chị bằng em í à, mùa hè là mùa quên hết chuyện học hành, mà cũng chẳng làm gì, chỉ đi chơi thôi.
Chị Tuyết đã biết bọn trẻ bạn cái Nguyệt hoạt động suốt mùa hè sôi nổi, bổ ích thế nào. Vì vậy chị ra sức an ủi Nguyệt, cho nó thấy rằng mùa hè của nó cũng rất được việc.
- Chị chẳng hiểu gì cả! Chị chẳng hiểu em…
Người chị dâu lặng im, chỉ nhè nhẹ ôm lấy đầu cô em chồng mà vuốt ve. Chị hiểu chứ, chị rất hiểu Nguyệt: cô em ghen tị với các bạn một cách đáng yêu. Các bạn ở nhà làm được nhiều việc hơn, các bạn có nhiều niềm vui hơn. Và quan trọng hơn cả, đó lại là công việc và niềm vui của cả một tập thể!… Nhưng an ủi cô em thế nào là chuyện rất khó. Và nếu chị ở vào địa Nguyệt thì cũng không ai an ủi nổi…
Lúc mẹ và Nguyệt vừa lên giường thì đường phố náo nhiệt hẳn lên. Không phải là tan buổi chiếu bóng, giờ này chiếu phim xong lâu rồi.
Có tiếng xe nổ máy rền rền ở Ngã Ba Bia.
Rồi tiếng trống ở đâu khua lên vài tiếng tùng tùng…
Nhiều nhà đã đóng cửa ngủ cũng bật đèn, ra xem điều gì. ở ngã ba lố nhố bóng người. Rất đông. Tiếng ồn ào từ đấy phát ra. Có ai đấy kêu:
- Hình như bọn trẻ về chăng?
- Phải rồi, phải rồi, chúng nó về!
Rồi người ta gọi nhau ra đón con em mình. Tiếng gọi truyền khắp phố, lan từ nhà này sang nhà khác.
Cái Nguyệt cũng mở cửa. Nó đi chân đất ra ngoài nhìn. Đúng là chúng nó đi cắm trại về rồi. Đông và vui quá thể. Tự dưng trái tim Nguyệt đập dồn dập - Nguyệt muốn chạy ra ngã ba, nhưng một lực khác giữ chân nó lại.
Đám người ở ngã ba tản ra khắp phía, chúng nó mang cái ồn ào và những niềm vui ập vào những căn nhà thân yêu.
Chợt có tiếng gọi vang vang:
- Bạn Lê ơi!
- Ai gọi đó!
- Cổn đây! Ngày mai tôi vẫn gọi các bạn đi tập thể dục sáng nhé.
Chà! Chúng nó lại còn tập thể dục sáng. Mà ai cơ chứ! Thằng Cổn! Thằng Cổn giồ! Cái thằng Cổn ngỗ ngược ấy à? Nguyệt chẳng hiểu ra sao cả! Mà giọng nó gọi "bạn Lê" nghe mới thân tình làm sao! Thật là không hiểu nổi.
Nguyệt bỗng không thấy buồn mà chỉ thấy ngạc nhiên. Ngày mai phải hỏi cho ra nhẽ mới được. Không, ngay lúc này cũng được chứ sao? Nguyệt chạy ra ngã ba, nơi nhiều bạn đang còn đứng đó…
Nguyệt chạy đến như một cơn gió. Sự xuất hiện của Nguyệt lúc này làm cho các bạn ngạc nhiên và vui mứng. Tất cả những đứa còn lại ở ngã ba đều xúm xít quanh Nguyệt.
- Cậu về rồi à…? - Lê hỏi.
Nguyệt nắm lấy tay Lê, đứa bạn thân nhất, trong lòng dâng lên một nỗi hờn dỗi:
- Các cậu tồi lắm!…
Lê ngớ người ra, chẳng hiểu nó trách móc vì cái gì?…
- Cậu nói nốt đi…
- Có gì mà nói! Suốt một mùa hè các cậu vui như thế mà không nói cho mình biết… Thế mà ngoài ấy mình vẫn nhớ các cậu đấy!
- Mình có nhận được thư cậu đâu?
Lê dẫn Nguyệt về nhà. Hai đứa nỉ non trò chuyện… như tất cả bọn con gái xa lâu mới gặp lại. Có trách móc, có xuýt xoa, và cả ân hận nữa!
Mặc dù cứ luôn mồm trách Lê không báo tin cho mình, song Nguyệt không phải là một đứa con gái có tính cố chấp! Sáng sau Nguyệt ra ngã ba tập thể dục cùng các bạn, trong sự ngỡ ngàng của một người "lính mới". Nhưng ngỡ ngàng hơn cả là nó thấy các bạn, những mùa hè trước rời rạc tản mát… thì năm nay siết chặt đội ngũ bên nhau, tỏ ra thân ái vô cùng. Có điều gì lạ vậy? Hệt như một phép thần thông. Các bạn tiến bộ ghê quá. Ngay như thằng Cổn đó, nó mới chững chạc làm sao, đúng tác phong người chỉ huy. Vậy mà trong trí nhớ của Nguyệt, nó là một thằng Cổn giồ đủ mọi nết xấu: lười học, ham chơi, hay bắt nạt bạn gái… và nhất là bướng bỉnh, lì lợm. Có lẽ vì Nguyệt nhớ điều đó rất sâu nên bữa đầu thấy Cổn lại gần mình, Nguyệt vẫn giữ ý cảnh giác! Cẩn thận, nó có thể khèo chân mình ngay bây giờ… Hoặc giả nó cốc một cái như trời giáng vào xoáy đây này!…
Song Cổn lại rất ân cần:
- Bạn đã thuộc bài thể dục buổi sáng chưa? Nếu chưa thuộc thì bảo tớ nhé!
Mấy ngày ngắn ngủi còn lại của mùa hè, Nguyệt tham gia sinh hoạt với các bạn rất tích cực, như thể nó đã sinh hoạt từ đầu vậy. Nguyệt đi tưới cây, quét dọn đường phố, học nhóm, ca hát. Việc làm "Cảnh sát tí hon" ở ngã tư đông người qua lại thật là hấp dẫn, nhưng Nguyệt chỉ được làm có mỗi một lần.
Ngày khai trường gần đến. Còn bốn ngày, còn ba ngày…
Bây giờ chỉ còn có hai!
-------------------------
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P1.Buổi học cuối năm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P2.Một ngày
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P3.Cô Tấm mảnh khảnh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P4.Ngã ba Bia
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P5.Mầm xanh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P6.Nhóm ba người
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P7.Tai họa
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P8.Việc cấp bách
- Có một mùa hè - Đặng Ái_ P9.Phải giữ bí mật
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P10.Một gia đình đầm ấm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P11.Bộ quần áo của đội trư...
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P12.Trên bãi biển
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P13.Người về từ thủ đô
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P14.Tạm biệt mùa hè
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét