5. Mầm Xanh
Sau khi thi đại học xong, anh Phiệt, cũng như nhiều bạn bè khác, ngồi nhà chờ kết quả. Nhưng chẳng làm việc gì, quay ra quay vào mãu cũng tù chân, đi chơi với nhau mãi cũng chán. Sức dài vai rộng mà cứ nhông nhống suốt ngày cũng chả ra gì... May sao mấy anh lại xin được một việc làm ở ga. Tất nhiên là người ta thuê công nhật (làm ngày nào được tính tiền ngày ấy).
Năm nào vào mùa hè, một số cơ quan cũng tuyển thêm công nhân tạm thời, nhằm vào lực lượng học sinh. Một cái thị xã rộng mênh mông với hàng chục nhà máy, xí nghiệp như thị xã này, thật không thiếu việc làm. Các anh thì làm công việc nặng, đào đất, xúc than v.v... Phần lớn các chị thì lại đi làm cho công ty ăn uống. Các chị xinh xắn, nhanh nhẹn, tuổi trẻ... rất hợp với công việc ở cửa hàng.
Năm nay cũng vậy. Bọn chị Cầm làm việc ở cửa hàng giải khát bờ hồ, còn anh Phiệt làm ở ga. Các anh chị đi lao động một cách hăm hở, cứ như là đi du lịch ấy. Cái thời mà học sinh nghỉ hè cứ lang thang chơi bời đã qua lâu rồi. Nghe nói người ta có ý định tổ chức những đội lao động cho học sinh nữa cơ! Nhưng bây giờ chưa có thì học sinh tự kiếm việc làm vậy.
Thường anh
Phiệt làm từ hai giờ chiều nên buổi sáng anh
nghỉ ở nhà. Anh là con út, các anh chị đều đã trưởng thành. Mẹ anh mất từ ngày anh còn bé. Anh chỉ còn có bố - một người cha hiền lành, một người thợ bậc sáu ở Nhà máy cơ khí tỉnh. Cùng ở trong nhà có chị gái anh Phiệt và đứa cháu nhỏ. Lúc đi làm chị mang cháu đi theo, gửi ở nhà trẻ cơ quan...
Căn nhà lá gọn gàng xinh xắn luôn luôn có bạn bè của anh đến chơi. ở đây họ trao đổi tâm tình, cùng làm bài vở và giải trí bằng cây đàn ghi ta
với những bài hát quen
thuộc.
Từ ngày anh
Phiệt đi làm, khách khứa có vắng hơn - ai cũng phải làm một việc gì đó, thỉnh thoảng mới gặp nhau.
Nhưng sáng nay nhà anh Phiệt lại có khách.
Khách là một cậu bé mười hai tuổi, người chắc nịch, trán giô, đôi mắt sắc sảo mở to dưới hàng lông mày đậm. Cậu ra rất sôi nổi nhưng cũng rất bướng bỉnh - cái trán giô thế cơ mà!
Chẳng nói các bạn cũng biết cậu bé đó là Cổn, Cổn giồ.
Cổn ngồi bên mép giường, tý toáy nghịch cái hộp màu. Vào nhà anh Phiệt, Cổn thấy cái gì cũng lạ, rất lạ. Từ cái bàn, cái ghế, giá sách với những gáy vuông đều chăn chắn, con ốc biển màu da cam
to bằng cái bát... Rồi một giò phong
lan treo ở cửa sổ, độc lá không chắc là chưa đến mùa nó ra hoa.
Cây đàn ghi ta
cũ treo ở vách, nhiều chỗ đã tróc hết véc-ni, nhẵn bóng mặt gỗ. Thỉnh thoảng một luồng gió nhẹ lọt vào nhà làm chiếc đàn lúc lắc, hộp đàn va và vách, phát ra những âm trầm, ẩm ướt. Rồi quyển sách to ghi
đầy những hình giống như con nòng nọc giữa các hàng kẻ. Cổn hiểu đấy là những nốt nhạc, cái thứ nốt vô cùng bí hiểm đối với nó... nếu trí nhớ của Cổn ta không tồi - mà tồi sao được - thì đây là lần đầu tiên Cổn vào nhà này. Thì ra không phải nhà nào, ngóc ngách nào trong mấy phố quanh đây Cổn ta cũng biết đâu.
- Anh không có em à? Cổn hỏi.
Anh Phiệt gật đầu:
- Mẹ anh chết sớm, nên anh
không có em. Nếu anh có em dễ chừng nó bằng Cổn cũng nên!
Cổn cười bẽn lẽn.
Anh Phiệt với cây ghi ta
trên vách xuống.
- Em thích nghe đàn không? Đưa cho anh tập nhạc nào!
Để tập nhạc lên đùi, anh lật vài trang:
- Cậu nghe đoạn này nhé!
Tiếng đàn bập bùng vang lên. Những âm thanh
nhè nhẹ. Rồi có cái gì rào rào, ầm ầm như gió lốc. Rồi những âm cao vút. Rồi cái gì láy qua láy lại làm lòng Cổn nao lên. Hai
tay anh Phiệt như múa trên mặt đàn. Không thể ngờ tay anh lại dẻo thế. Người anh khẽ rung rung, mắt lim dim như hướng về một cái gì xa xôi lắm. Bỗng anh chuyển sang một khúc tươi vui, ríu rít. Đôi chân Cổn ta muốn cựa quậy...
- Nghe được không?- Đột nhiên đặt cả bàn tay, bịt chặt lấy sáu dân đàn, anh
Phiệt hỏi.
Cổn công nhân là anh đàn nghe như trong đĩa hát.
- Đây là nhạc của Trai-cốp-xki, cậu biết ông ta chứ? Nhạc sĩ thiên tai của Liên Xô. Đoạn vừa rồi trích trong
vũ kịch Hồ thiên nga, vũ kịch lừng danh thế giới.
Cổn không biết Trai-cốp-xki, không biết cả Hồ thiên nga. Những điều anh Phiệt nói làm cậu ta thấy lạ lùng, như lạc vào một cánh rừng xa lạ.
Anh Phiệt giao cây đàn cho Cổn. Cậu ta gẩy “tưng” lên một tiếng, ngượng đỏ mặt. Rõ ràng Cổn mù mịt về món này. Đây là lần đầu tiên cậu mó vào cây đàn.
- Đánh đàn khó lắm anh nhỉ?
- Không khó đâu. Nhưng phải kiên
trì.
- Anh đánh nữa đi! - Cổn đưa lại cây đàn cho anh
Phiệt.
- Anh đánh “Oan ta” ấy!
- Anh sẽ đánh “Oan ta”. Nhưng trước khi tiếp tục đánh đàn, anh em
mình nói chuyện gì chứ nhỉ?
Phải nói anh Phiệt rất thích Cổn. Nhìn qua cậu bé một lần hôm họp đội ở Ngã Ba Bia là anh thấy có cảm tình ngay.
Cổn được bầu làm đội phó, anh thấy rất hài lòng. Nhưng sau đó là những tiếng xì xào của các bạn, rồi mới “nhận chức” chưa được một ngày Cổn ta đã đá đít cu Xuyên trong lúc thi hành chức trách. Hơn nữa, cậu ta lại hầu như không biết đến bài tập thể dục buổi sáng. Rõ ràng là Cổn chưa được chuẩn bị một tí gì để có thể phụ trách các bạn.
- Này, anh hỏi thực chứ chú mình chưa tập thể dục bao giờ ư?
Cổn ngước đôi mắt linh lợi lên nhìn anh Phiệt. Cậu ta không hiểu anh hỏi với ý định gì?
- Cũng có tập nhưng quên béng rồi, phải không?
A! Cổn bắt đầu hiểu ra. Anh Phiệt lại nhắc đến buổi tập thể dục sáng nay. Cậu ta lúng túng, gãi gãi mái tóc rậm như một mớ rễ tre, cảm thấy đầu ngứa ran.
- Làm cán bộ văn thể mà không nhớ bài tập thể dục còn ra cái quái gì nữa!
Cổn hồi hộp quá chừng. Có thể là cu cậu sẽ bị “cách chức”. Trong
trí tưởng tượng của Cổn lại nẩy sinh ra vô số những hình ảnh quen thuộc của một cuộc kiểm điểm, một cuộc cạo tướt bơ mà nó từng trải. Nét mặt nó sa sầm lại, trở nên lì lợm. Cần gì, nếu anh Phiệt cũng ghét nó thì nó chẳng cần gì sất. Đâu cũng vào đó thôi. Thằng Cổn giồ vẫn cứ là thằng Cổn giồ! Nó nhìn giò phong
lan ở cửa sổ, những tay lá đu đưa trong gió. Nhưng nó không thấy giò phong
lan mà lại thấy màu trời xanh chuếnh choáng ngoài xa.
- Hôm nay anh tập cho em
bài thể dục buổi sáng nhé! Từ mai là em phải điũu khiển lấy các bạn, anh không làm thay đâu.
Cổn thở dài nhẹ nhõm. Mọi ý nghĩ bi quan đều sai lệch cả. Anh Phiệt không có ý định cách chức nó mà lại còn muốn tạo điều kiện tốt cho nó thi hành chức trách.
Nó phấn chấn lên ngay.
Cái con người nó thế: cảm xúc đến rất nhanh, cũng qua đi rất nhanh, nhường chỗ cho một cảm xúc mới. Nó ngọ nguậy tay chân muốn đứng dậy vào bài tập ngay.
Lúc Cổn ra về, anh Phiệt âu yếm dặn:
- Em hãy cố gắng lên! Đừng phụ lòng tin của các bạn!
Có thể nói chẳng mấy khi Cổn được những lời âu yếm, chân tình đến như vậy. Tự dưng nó thấy sống mũi cay
cay...
Anh Phiệt còn hứa sẽ dạy đàn và một số bài hát quen
thuộc để Cổn có thể điều khiển các bạn hát trong dịp họp hành...
*
Từ đấy, sáng nào Cổn cũng đến nhà anh Phiệt. Đã một tuần liền như thế. Bây giờ cậu ta đã thuộc cấu tạo của đàn ghi ta,
đã quen với các nốt trên phím, đã sô lô được bài “Oan ta” bài cậu ta thích - tất nhiên chỉ bật dậy một thôi. Nhưng thú hơn cả là đã được anh Phiệt dạy cho đến gam thứ sáu, gam đô trưởng. Còn nhiều gam lắm, nhưng với cái vốn tàm tạm ấy, nếu khéo kết hợp thì cũng có thể đệm cho người khác hát bất cứ bài gì!
ở nhà, Cổn hát suốt ngày. Mẹ rất lấy làm lạ. Một bữa ngồi ăn cơm, hết bát. Cổn đưa cho chị Nam xới bát khác cầm hai chiếc đũa, cậu ta buồn tay thế nào, gõ công cốc vào miệng bát canh.
- Đồ mi son,
son la...
Cổn nghênh nghênh cái mặt, đánh rất say sưa, cả nhà đều lấy làm lạ.
- Mày hâm đấy à? - Mẹ đưa mắt hỏi.
- Cu cậu mới được bầu làm đội phó đội thiếu niên phụ trách văn thể đấy mẹ ạ - chị Nam vui vẻ trả lời.
Mấy hôm trước chị đã gặp chị Cầm. Chị Cầm cho chị biết cái tin ấy. Chị Nam có ý định cứ để yên xem, rồi Cổn sẽ báo cho cả nhà như thế nào, nhưng lúc này chị vui miệng nói ra mất!
Bố ngạc nhiên quá chừng. Bố còn chưa quên những lời kêu ca, phàn nàn của nhà trường về Cổn. Quả tình đây là một sự kiện “có cỡ” trong gia đình. Bố rất mừng, người cha nào chẳng mừng trong những trường hợp như thế này. ít nhất là người ta thấy thằng bé có cái gì đó, người ta mới tín nhiệm nó chứ? Nhưng vốn là người thận trọng, ông chỉ biểu hiện niềm vui bằng những cái gật đầu nhè nhẹ.
Mẹ gắp vào bát Cổn cả mộ con cá rô:
- Cố mà phấn đấu lên con ạ! Mày xem gương cái Lê đấy. Đẻ được một đứa con như thế thật là mát ruột.
Mẹ lại đem cái Lê ra so sánh! Nhưng hôm nay thằng Cổn không thấy bực mình.
Cổn ta cười toe toét.
- Từ nay trước giờ thể dục bố mẹ phải gọi con dậy đấy! Để con phải đi gọi chúng nó tập thể dục cơ mà!
Bố đưa ý kiến:
- Bố sẽ sửa cái chuông đồng hồ báo thức. Cứ đúng giờ ấy là nó gọi cả nhà dậy.
Thế thì tiện quá. Nhà có cái đồng hồ, đang còn dùng tốt, nhưng quả chuông thì đã hỏng từ lâu, chỉ đánh cạch cạch, chả ra gì.
- Bố ạ! Để con mang ra hiệu cho!
- Thôi “ông” ạ! - Mẹ gạt phắt đi, định nói thêm “rồi tiền “ông” nướng cho hàng kẹo quay, có khi lại biếu cả đồng hồ ấy” - Đúng là mẹ định nói thêm như thế, có khi còn là một câu gì hơn thế nữa. Ngày xưa, dạo học sinh còn phải đóng học phí cơ, đã có lần Cổn ta quay kẹo hết gọn năm hào, thế là không có tiền nộp cho nhà trường. Hàng tháng sau
gia đình mới biết. Từ đó mẹ không bao giờ giao tiền cho Cổn nữa, ngay cả học phí cũng vậy.
Bác Hải trai lừ mắt nhìn bác gái, nên bác gái chỉ nói đến đó. Bác trai bảo:
- Được, con
mang đồng hồ đi mà sửa.
Cổn lua vội hết bát cơm, phốc ra khỏi mâm ngay. Nó thấy trong người phấn chấn lắm. Nó vớ lấy cái đồng hồ, ngắm nghía, vặn dây cót kèn kẹt.
- Bảo bác thợ lau dầu luôn chứ bố? Máy nó rít lắm rồi đây này!
- Chữa cái chuông thôi - Bác Hải gái lại chặn...
Nhưng bố ôn tồn bảo:
- Nhẽ ra thì chỉ cần sửa cái chuông, nhưng con cứ nhờ bác thợ thấy cần sửa chữa gì thì giúp cho luôn một thể!
Lát sau Cổn đã rảo bước trên hè phố.
ở nhà bác Hải gái trách chồng:
- Ông chỉ chiều nó rồi nó chết hư!
Bác trai cười:
- Cứ như bà thì nó mụ mị cả đầu óc đi, chẳng còn biết tin tưởng, trông cậy vào đâu được. Bà không nhớ lời anh Dũng hôm họp bàn cách giáo dục con cái à?
Phải tin
con, tôn trọng nó, đem tình thương yêu cảm hoá nó, hướng dẫn nó làm những việc tốt!
- Ông bảo tôi không
thương nó à? - Bác gái quặc lại.
- Dưng mà... cái tình thương của bà... nó... nó cổ cựu rồi. Hôm nào bà chịu khó sang bác Vấn, nhà cái Lê ấy, sang chú Quốc, rồi cái ông gì nhà thơ ấy nữa. Xem họ nói sao nào!
- Con tán thành ý kiến bố đấy! - Chị Nam chen vào. Mẹ ạ, chị Phương, cô giáo chủ nhiệm thằng Cổn ấy mà... bữa nọ chị ấy đến nhà mà mẹ đi vắng... chị ấy bảo con...
Mẹ nhìn cô con gái lớn xinh đẹp:
- Hai bố con vào hùa với nhau đấy! Hôm nay mà nó làm mất tiền, đánh rơi vỡ đồng hồ thì đừng trách tôi! Xem
tôi hay là bố con ông với lại cả các anh Dũng, cô Phương nữa, ai đúng nào!
Nhưng Cổn không làm mất tiền, cũng không đánh vỡ đồng hồ, chỉ độ tiếng sau cu cậu mang đồng hồ về, vuốt mồ hôi nhễ nhại trên mặt:
- Tốt lắm rồi bố ạ!
Cổn vặn chuông, nghe đánh giòn
tan.
- Bác thợ thay cái búa chuông cho đấy! Lau dầu nữa. Bác ấy lấy mười ba đồng, còn thừa hai đồng đây, mẹ!
Mẹ đưa tay cầm tờ giấy hai đồng, vui khôn tả. Lần đầu tiên Cổn làm một việc đến nơi đến chốn. Đúng là có cái gì đã thay đổi trong người nó. Sung sướng mẹ bảo:
- Con cầm lấy, mẹ cho mà tiêu vặt!
Thằng Cổn chớp mắt nhìn tờ bạc trong tay mẹ. Có bao giờ tự dưng mẹ lại cho tiền thế đâu. Trước kia muốn có dăm hào, lắm khi nó phải rất mẹo mực. Nó muốn lấy quá. Hai đồng không phải là ít! Nó run run đưa tay ra nhưng tay nó vừa chạm vào tờ bạc, bỗng nhiên một ý nghĩ quyết liệt nẩy ra trong đầu óc: “Không! Không! Nhất định ta không cần!”. Nó ấn mép tờ bạc vào tay mẹ, ngoan ngoãn.
- Con chẳng cần tiêu gì cả!
Nó vội quay đi. Lại ngăn kéo bàn lục lọi mấy quyển vở. Thực ra nó không chủ định làm thế. Hôm nay nó có cần phải xem xét gì ở những quyển vở cũ ấy đâu? Kể ra cũng hơi tiếc... Song tự thâm tâm nó thấy xử sự như vậy là đúng. Rất đúng. Trẻ con không nên tiêu tiền. Nó tuy chẳng phải là trẻ con nữa - đã mười hai tuổi rồi - nhưng cũng chưa ai công nhận nó là người lớn...
----------------------------
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P1.Buổi học cuối năm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P2.Một ngày
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P3.Cô Tấm mảnh khảnh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P4.Ngã ba Bia
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P5.Mầm xanh
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P6.Nhóm ba người
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P7.Tai họa
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P8.Việc cấp bách
- Có một mùa hè - Đặng Ái_ P9.Phải giữ bí mật
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P10.Một gia đình đầm ấm
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P11.Bộ quần áo của đội trư...
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P12.Trên bãi biển
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P13.Người về từ thủ đô
- Có một mùa hè - Đặng Ái_P14.Tạm biệt mùa hè
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét